Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-04-30 18:29:48
Lượt xem: 308
Hai người trò chuyện rất ăn ý, Khương Nghị cố gắng vểnh tai lên, nhưng nghe nửa ngày cũng không nghe hiểu tham số gì, tâm thật mệt mỏi.
Cố Hải Triều có loại cảm giác lưu lạc chân trời góc bể, vỗ vỗ bả vai gã, ý nói anh không giống bọn họ.
Tề Thiệu đột nhiên chuyển đề tài, "Sao nhóc lại chạy xa như vậy để mua phiếu quốc khố? Tôi không biết nhóc còn cảm thấy hứng thú với tài chính.”
“Tôi cảm thấy hứng thú với những chuyện thú vị trên đời.” Thật ra, tương lai Cố Vân Khê không có ý định làm ăn, nhưng, không có tiền thì tuyệt đối không thể.
Kiếp trước cô sống trong phú quý, thói quen tiêu tiền tùy tâm sở dục, cho nên hiện tại cũng không muốn ủy khuất chính mình.
Cô không trông cậy vào chuyện để cho người khác nuôi cô, cho nên, phải đoạt được một con số tích lũy trước tất cả mọi người, tích lũy phải đủ để tiền tiêu dùng cả đời.
Vòng một mảnh đất, xây một tòa nhà một con đường, cô sẽ không lăn qua lăn lại nữa.
Tương lai dù không tốt, cũng có thể dựa vào tiền thuê mà sống.
Trước mắt chính là một cơ hội tuyệt tốt, kiếm xong một phiếu này thì cô có thể chuyên tâm đọc sách.
“Lúc trước đọc báo, tôi phát hiện ra một lỗ hổng, chính là giá cả mỗi thành phố thí điểm không giống nhau, có thể kiếm được một khoản chênh lệch.”
Nghe được đề tài này, hai người đối diện lập tức ném tới ánh mắt chú ý.
Tề Thiệu nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, "Hải Thành bán bao nhiêu?”
“Ngày hôm qua thu giá 103.”
“Như vậy tính ra, một rương này của nhóc có thể kiếm được bảy, tám ngàn.” Tề Thiệu mua tám mươi ngàn, như vậy cũng có thể kiếm được một khoản.
“Đúng vậy.”
Cố Hải Triều nghe nửa hiểu nửa không, nhào tới ôm chặt va li du lịch, trong mắt anh đây đã không phải là giấy vụn, mà là kim nguyên bảo.
“Chờ một chút, có thể kiếm bảy tám ngàn? Làm sao kiếm được?”
Cố Vân Khê chỉ đơn giản nói làm sao có thể đầu cơ trục lợi phiếu quốc khố, lỗ tai mọi người dựng thẳng thật cao, nghe vừa kích động lại hưng phấn.
Nhất là Khương Nghị, gã rốt cục biết tại sao Cố Vân Khê lại nói làm giàu trong một đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/chuong-97.html.]
Tư thế kiếm tiền cao cấp, hiểu rồi! Quả thật rất cao cấp! Cao cấp đến mức nghe không hiểu!
Nhưng có một điểm gã nghe hiểu, qua lại một ngày như vậy, có thể kiếm tám ngàn, đây chính là một đêm phất nhanh.
Gã còn có một chút rối rắm, "Cái này có phạm pháp không?" Gã cũng không muốn lấy thân thử pháp, đi vào cục cảnh sát.
Cố Vân Khê khẽ cười, nói, "Trong pháp luận không có điều khoản nghiêm cấm, thứ chúng ta bỏ ra chính là thời gian và tinh lực, còn có phí tổn cực lớn, giống như làm ăn vậy.”
Khương Nghị vô cùng động tâm, tim đập như ngựa hoang thoát cương, "Rốt cuộc có thật hay không? Tôi ít đọc sách, đừng gạt tôi.”
Cố Vân Khê quả thật muốn kéo gã nhập bọn, anh cả bận rộn làm ăn không rảnh tay, cô còn phải đi học, không có biện pháp tới tới lui lui giày vò.
Cho nên, cô cần một đối tác, cô bỏ tiền, đối phương ra sức.
“Đợi xuống xe lửa, chúng ta đi thẳng đến sở giao dịch, đến lúc đó anh sẽ biết.”
Cô nhắc nhở một câu, "Tuy nhiên, người thông minh nhiều lắm, sớm muộn sẽ phát hiện ra con đường phát tài này, nhiều người tự nhiên sẽ khiến cấp trên chú ý, lâu dài không được.”
Ánh mắt Khương Nghị giống như có lửa, "Theo nhóc đoán thì có thể làm bao lâu?"
“Một hai năm đi.”
“Cộc cộc.” Có người đang gõ cửa.
Mấy người không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, Cố Hải Triều càng nhảy dựng lên, vô cùng hoảng loạn, anh nhìn xung quang không gian nhỏ hẹp, cũng không biết nên giấu rương bảo bối này ở đâu?
Giường trên? Rõ ràng là không thể.
Dưới gầm giường? Tầm mắt mù, chính mình cũng không thể thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm.
Cố Vân Khê thấy thế thì liền đá va li du lịch xuống gầm giường, "Là ai?”
Một giọng nữ đáng thương vang lên, "Đồng chí, tôi là một người phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ đi thăm người thân làm bộ đội, thân thể hai đứa nhỏ hình như không thoải mái, có thể cho chúng vào nghỉ ngơi một chút hay không? Bọn nó còn quá nhỏ, ngồi ghế cứng rất tội nghiệp.”
Cố Vân Khê trầm mặc vài giây, thản nhiên mở miệng, "Không thoải mái thì tìm nhân viên trên xe lửa, nhờ họ hỗ trợ.”
Không phải cô độc ác, có việc tìm nhân viên mới là thao tác thông thường.
Giọng nói người phụ nữ càng thêm đáng thương, "Bọn nhỏ nghỉ ngơi không tốt, chỉ cần ngủ một giấc thật ngon là có thể khôi phục, van cầu các người, giúp mẹ con chúng tôi đi.”