XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:56:30
Lượt xem: 19
Kỳ Niệm Nhất: “Câu thứ nhất, hiện giờ ở Tây Kinh có y tu Nguyên Anh Kỳ hay không? Người mà có thể giúp đả thông linh lực bị nghẽn, giúp ta tìm một người như vậy, nếu có thể chữa khỏi, ta sẽ tạ ơn bằng một số tiền lớn. Đồng thời khi xong việc cũng sẽ cho các ngươi thêm ba phần tiền.”
Dung Tam suy nghĩ một lúc, lập tức gật đầu như giã tỏi:
“Đúng là có y tu như vậy, ba ngày sau ta sẽ dẫn hắn đến gặp ngài.”
Kỳ Niệm Nhất lại lấy ra túi linh thạch thứ hai ném lên trên bàn:
“Câu thứ hai, Thanh Dương đạo trưởng là ai?”
Động tác cầm túi linh thạch của Dung Tam chậm một nhịp, nhưng dẫu vậy cũng chỉ tạm dừng một lát, sau đó vẫn đem túi linh thạch ôm vào ngực.
Lần này nụ cười giả tạo của Dung Tam hơi thu liễm, đứng đắn nói:
“Thanh Dương vốn là đồ đệ bị vứt bỏ của Lư Khám - chưởng lão chấp pháp của Nguyệt Độc Tông. Năm năm trước, sau khi bị Lư Khám trục xuất khỏi sư môn thì đột nhiên xuất hiện ở Tây Kinh, trong vòng hai tháng đã trở thành quốc sư trong cung, được trên dưới triều đình cùng hoàng thất ưu ái, hiện giờ tu vi ước chừng Nguyên Anh cảnh sơ kỳ.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, chân mày Kỳ Niệm Nhất hơi nhướng lên:
“Đồ đệ bị trục xuất? Hắn làm gì trái với môn quy sao?”
Nếu không với tính cách cương trực công chính của Lư Khám, làm thế nào lại vô duyên vô cớ trục xuất đệ tử khỏi sư môn.
Dung Tam cụp mắt suy nghĩ một lúc: “Nghe đồn hắn bắt cóc một nữ tử người phàm.”
Kỳ Niệm Nhất vuốt cằm, yên lặng nhìn hắn vài giây.
Dung Tam không khỏi đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
Miếng vải che trước mắt cho thấy người này không nhìn được, nhưng lại khiến hắn có cảm giác bị nhìn thấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-106.html.]
Nhưng Kỳ Niệm Nhất cũng không truy hỏi mãi một vấn đề, nàng lại móc ra một túi linh thạch khác ném xuống.
Dung Tam nhịn không được thở hắt ra, vừa rồi tâm tình hắn khẩn trương đến mức đến chính hắn cũng không ngờ tới.
Nữ tu trước mặt tu vi rõ ràng thấp hơn hắn.
Dung Tam vừa mới vươn tay ra chợt nghe Kỳ Niệm Nhất hỏi:
“Chuyện thứ ba, Trường Nhạc công chúa trong cung rốt cuộc mắc bệnh gì, tại sao phải dùng phương pháp đó mới có thể chữa khỏi?”
Khi nàng nói những lời này, âm cuối hơi cao lên khiến tim của Dung Tam cũng theo đó căng như dây đàn.
Sau khi nghe rõ câu hỏi của Kỳ Niệm Nhất, ngón tay Dung Tam ngừng lại cách túi linh thạch chỉ tầm một li, sau đó không đụng đến.
Cố Diệp Phi
Một lúc sau hắn thu tay lại, đẩy túi linh thạch trở lại trước mặt Kỳ Niệm Nhất, chậm rãi nói:
“Xin lỗi quý khách. Vấn đề của ngài đã vượt quá phạm vi của bọn ta, thứ ta vô pháp trả lời ngài.”
Sau khi rời khỏi Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu quay trở lại tiểu viện, chưa đến chốc lát sau trời đã sáng.
Từ Nhị Cẩu lại dùng xe ngựa chở đoàn người đông đúc vội vàng rời đi. Sau khi xuống xe, Kỳ Niệm Nhất cùng với những thiếu nữ khác bị dẫn vào một đạo quán.
Dục triều thờ cúng Đạo giáo, trước nay luôn sùng bái tu tiên, ngay chính hoàng tộc cũng nuôi dưỡng không ít tu tiên giả, phần lớn đều là pháp tu.
Dựa theo quy định của triều đình, phàm là con dân Dục triều, nếu có thiên phú tu hành đều phải báo cáo lại với triều đình, triều đình sẽ xuất lực đưa bọn họ đến các tiên môn có giao hảo với Dục triều để tu hành, chỉ cần sau khi kết thúc tu hành, hồi triều nhậm chức mười năm, một khi tu vị đạt tới Luyện Khí Kỳ còn có thể có được tiền đồ tươi sáng.
Mười năm đối với người tu tiên mà nói, nhiều nhất cũng chỉ là một cái chớp mắt, nên đương nhiên sẽ có rất nhiều người nguyện ý.
Đạo quán mà bây giờ các nàng đang tiến vào là do triều đình lập nên, là nơi chuyên quản lý tu tiên giả. Người đứng đầu theo như lời bọn họ nói là Thanh Dương đạo trưởng.
Kỳ Niệm Nhất mới đầu còn cảm thấy kinh ngạc, người này tu vi cùng lắm chỉ mới Nguyên Anh sơ kỳ, sao có thể đảm nhiệm chức quốc sư Dục triều được?