XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:57:14
Lượt xem: 17
Ám vệ của An Vương sao lại làm việc ở đạo quán của Thanh Dương?
Các thiếu nữ bị xô đẩy, hoảng hốt không khác gì đám cừu nhỏ bị rượt đuổi, không lâu sau bọn họ đều bị nhốt trong hậu viện của đạo quán.
Cho đến buổi tối, toàn bộ đạo quán không cho phép bất luận kẻ nào được nói chuyện với các nàng, ám vệ Thất Ảnh kia cũng chỉ xuất hiện một lần cảnh cáo các nàng không được chạy loạn.
Kỳ Niệm Nhất ở đạo quán ước chừng một ngày, lại có thêm nhiều đợt thiếu nữ bị mang vào hậu viện.
Nhưng đồng thời cũng có nhiều thiếu nữ bị Thất Ảnh mang đi sau đó không quay trở lại.
Người càng ngày càng nhiều, thời gian càng ngày càng dài, cảm xúc bất an rất nhanh đã lan truyền toàn bộ đạo quán.
Kỳ Niệm Nhất nhàm chán giam mình trong đạo quán, trong đầu toàn là tiếng khóc lóc và lo lắng của các thiếu nữ.
Doanh Hạ lặng lẽ ôm lấy Kỳ Niệm Nhất không chịu buông tay:
“Y Y, ngươi nói xem chúng ta còn phải chờ tới khi nào?”
Kỳ Niệm Nhất vỗ nhẹ vai nàng: “Sẽ không có việc gì đâu.”
Đêm hôm nay, Thất Ảnh lại xuất hiện mang đi 49 thiếu nữ.
Những thiếu nữ bị mang đi cũng không thấy xuất hiện nữa.
Cố Diệp Phi
Mặc dù đã đoán trước chuyện này nhất định có gì đó mờ ám, thế nhưng Kỳ Niệm Nhất cũng không nghĩ tới, bên trong hoàng thành dưới chân thiên tử lại có những người hưởng bổng lộc triều đình, ấy thế dám ngang nhiên lấy danh nghĩa triều đình ra gây rối.
Buổi sáng ngày hôm sau, rốt cuộc đến lượt nàng bị mang đi.
Kỳ Niệm Nhất lẫn trong nhóm thiếu nữ bị mang đi, được Thất Ảnh dẫn đến gặp Thanh Dương đạo trưởng để xem mệnh.
Vừa bước vào Kỳ Niệm Nhất đã cảm nhận được cửa phòng Thanh Dương đạo trưởng có vẽ trắc linh trận, dùng để thăm dò linh lực của người bước vào cửa cao hay thấp.
Thế nhưng Kỷ Niệm Nhất lúc này không có bất kỳ linh lực nào, nàng cũng như những thiếu nữ khác, an toàn bước vào bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-108.html.]
Người được tôn sùng là Thanh Dương quốc sư của Dục triều, quả thật có vài phần dáng vẻ quốc sư.
“Tất cả các ngươi theo số thứ tự, từng người một đi vào không được chen lấn, kẻ nào vi phạm sẽ bị đuổi ra.”
Thất Ảnh đưa cho mỗi thiếu nữ một thẻ bài có đánh số, khi phát đến Kỳ Niệm Nhất thì hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái.
Trong hậu viện, người không thành thật nhất chính là nàng.
Kỳ Niệm Nhất coi như không có chuyện gì, cúi đầu nhìn thẻ bài, số của nàng trùng hợp là mười một.
Sau khi vào phòng, Kỳ Niệm Nhất bắt đầu tỉ mỉ quan sát Thanh Dương.
Hắn rõ ràng là thanh niên trai tráng, thế nhưng râu tóc bạc trắng, đồng tử nhạt hơn người bình thường, khi nhìn người khác mang đến cảm giác thờ ơ lạnh nhạt, tựa hồ người đứng trước mặt hắn không phải người sống mà chỉ là những món hàng.
Mái tóc bạc trắng nhưng gương mặt lại trẻ trung, dung mạo thế này đúng là rất dọa người.
Kỳ Niệm Nhất lại nghĩ tới lý do hắn ta bị Lư Khám trục xuất khỏi tông môn.
"Nghe nói hắn ta bắt cóc một nữ tử người phàm."
Nếu như Lư Khám biết sau khi đồ đệ của lão bị trục xuất lại ngang nhiên ở đây buôn người, e là sẽ tức tới mức vũ hóa thăng thiên ngay tại chỗ.
"Số mấy?"
Thanh Dương chậm rãi cất tiếng, hắn ta không mở miệng, giọng nói nghe hơi quái lạ đó được phát ra từ bụng hắn, âm lưỡi rất nặng, giống như đang che một lớp vải nói chuyện với người khác, nghe không rõ lắm.
Không ngờ lại là phát ra từ bụng.
Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới phát hiện cổ họng của Thanh Dương có một vết sẹo rất sâu, cổ họng hoàn toàn lõm vào trong, trông cực kỳ đáng sợ.
Kỳ Niệm Nhất đưa thẻ đánh số lên, Thanh Dương nhìn lướt qua thấy không sai mới nói: "Giơ tay phải lên, đặt cổ tay lên đây, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được phản kháng."
Phi Bạch cau mày, gọi khẽ: "Kiếm chủ?"
Cổ tay phải là điểm yếu của mỗi một kiếm tu sử dụng kiếm bằng tay phải.