XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:00:04
Lượt xem: 34
Mộ Vãn và Vân Giác giỏi về châm cứu, còn Phó Sùng Sơn thì giỏi về hành khí và đẩy mạch, đây quả là lựa chọn tốt nhất để giải quyết vấn đề của Kỳ Niệm Nhất.
Phó Sùng Sơn mặc đồng phục đệ tử màu xanh của Thương Thuật Cốc, bên dưới có thêu một đóa tử đinh hương, tượng trưng cho trình độ y tu của hắn đã đạt đến đệ nhị.
Cố Diệp Phi
Sẵn nói tới, y phục của y tu đệ nhất thêu hình hoa sen, trong thiện hạ chỉ có hai người đạt đến trình độ này, một người là cốc chủ đương nhiệm của Thương Thuật Cốc, người còn lại là Ôn Hoài Du.
Cấp bậc này là do chính Thuật Thương Cốc tự mình thiết lập ra, nhằm tạo ra tiêu chuẩn để phán xét trình độ của y tu. Bọn họ còn thông báo khắp thiên hạ, sau đó tự mình gửi cho Ôn Hoài Du một bộ quần áo thêu hình hoa sen.
Ôn Hoài Du đã đưa bộ quần áo đó cho ông lão phụ trách trồng linh thực dưới chân núi, ông lão lại mặc nó cho con bù nhìn dùng để đuổi đám động vật nhỏ.
Theo cách nói của Ôn Hoài Du, chữa bệnh cứu người mà còn phân chia cấp bậc quả thực là trò cười lớn nhất trong thiên hạ, đây chỉ là trò lừa đời lấy tiếng mà thôi.
Kể từ đó, Thương Thuật Cốc luôn gây khó dễ cho Ôn Hoài Du.
Vừa thấy tình hình này, Cung Lăng Châu liền kéo Kỳ Niệm Nhất sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Sao muội không gửi thư cho đại sư huynh nhờ huynh ấy tới chữa bệnh?”
Nếu để đại sư huynh biết nàng bỏ ra số tiền lớn tìm người của Thương Thuật Cốc chữa bệnh, sợ là khi nàng về nhà sẽ bị đánh một trận ra trò.
Kỳ Niệm Nhất cũng có chút lo lắng: “Ta không biết hắn sẽ tìm người của Thương Thuật Cốc, hai ngày qua ta không dùng được linh lực, làm sao liên lạc được với đại sư huynh chứ.”
Kỳ Niệm Nhất vội vàng cảnh cáo: “Không cho huynh nói chuyện này với đại sư huynh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-117.html.]
Cung Lăng Châu khẽ nhếch môi: “Móng gảy đàn lần trước nhị sư huynh làm cho muội, ta thấy cũng không tồi.”
Kỳ Niệm Nhất miễn cưỡng lấy một cặp móng gảy đàn trong túi ra: “Cầm đi.”
Phi Bạch không nhịn được nhướng mày: “Sư huynh muội các ngươi đều như vậy sao?”
Kỳ Niệm Nhất khi không mất đi bảo bối yêu thích, có chút buồn bã nói: “Không phải, chỉ có tam sư huynh là như vậy thôi.”
Cung Lăng Châu cũng giống nàng, được đại sư huynh nhận mệnh lệnh từ sư tôn, thay mặt sư tôn nhận bọn họ vào cửa. Tính ra thì hắn nhập môn sớm hơn nàng mười năm, thế nhưng cũng chưa nhìn thấy dáng vẻ sư tôn lần nào.
Đại sư huynh và nhị sư huynh lớn hơn bọn họ rất nhiều. Lúc nhỏ, Kỳ Niệm Nhất từng hỏi đại sư huynh rằng hai người họ bao nhiêu tuổi, sau đó nàng nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của đại sư huynh, nàng vô cùng thức thời không hỏi vấn đề này nữa.
Sau này nhị sư huynh lén lút nói cho nàng biết, tuổi của nàng còn chưa bằng số lẻ của đại sư huynh.
Ở sư môn bọn họ, đại sư huynh là cha, nhị sư huynh là mẹ, nàng không dám đắc tội bọn họ nên chỉ có thể đọ sức với Cung Lăng Châu.
“Quay lưng, thu khí về hải.” Phó Sùng Sơn mặt mày lạnh lùng, ít nói, mỗi lần chỉ đạo hắn chỉ nói vài câu đơn giản.
Kỳ Niệm Nhất làm theo, nàng nhanh chóng cảm giác được một luồng linh lực ấm áp tràn vào cơ thể. Linh lực chảy dọc trong cơ thể không ngừng va chạm với khí huyết ngẹn ứ ở ngực, chỗ bị thương trong cơ thể bị linh lực đấu đá lung tung kéo qua kéo lại vô cùng đau nhức. Sắc mặt Kỳ Niệm Nhất lập tức trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy dài trên cần cổ mảnh mai, cuối cùng chảy vào trong áo.
Phi Bạch nhìn theo giọt mồ hôi, hắn có chút lương tâm cắn rứt mà vội quay đầu đi.
Hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay có một giọt nước mắt trong suốt, không biết vì sao khi rơi vào tay hắn lại đông lại thành hình dạng này.