XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:04:06
Lượt xem: 10
Trác Thanh đứng bên cạnh Cảnh Đế, ánh mắt sắc bén, trường đao đã ra khỏi vỏ.
Tu vi cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ lộ rõ.
Hắn là thanh đao do tiên đế để lại, cũng là thanh đao sắc bén nhất bên cạnh Cảnh Đế lúc này.
Thanh Dương tiến công ào ạt, nhưng Trác Thanh một người một đao cũng có thể địch lại thiên quân vạn mã.
Thật ra Kỳ Niệm Nhất có nghe thấy âm thanh giằng co ở cách đó không xa.
Nhưng lúc này nàng không rảnh để ý tới.
Càng đến gần, cảm giác đau rát trên mắt lại càng lớn.
Khi nàng hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm, cho rằng bản thân đã không còn nhìn thấy gì.
Nhưng lại phát hiện, nàng vậy mà vẫn có thể nhìn thấy Phi Bạch.
Phi Bạch đang bay lơ lửng ở phía sau nàng, chỉ cần nàng quay đầu lại sẽ phát hiện, hắn vẫn luôn yên tĩnh chăm chú nhìn mình.
Cho dù nàng rất ít khi quay đầu.
Nhưng ánh mắt kia cũng đủ bao dung và mạnh mẽ, có một thanh kiếm như vậy ở sau người, nàng có thể đấu tranh anh dũng, không phải kiêng dè bất cứ thứ gì.
“Thật kỳ lạ, ta không nhìn thấy nữa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ngươi.”
Trước khi đẩy cửa ra, Kỳ Niệm Nhất đã nói như vậy.
Phi Bạch rũ mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Không sao, ta sẽ làm đôi mắt của ngươi.”
Thật ra, mặc dù lúc này không nhìn thấy, nhưng Kỳ Niệm Nhất cũng có thể chạm được chính xác từng chi tiết một trong tòa cung điện khổng lồ này.
Bởi vì, đây là nơi nàng đã từng ở.
Khoảnh khắc đẩy cửa cung, cánh cửa to lớn phát ra tiếng vang nặng nề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-127.html.]
Nàng dựa theo con đường trong trí nhớ mà đi về phía trước, trước mắt trống trải, cái gì cũng không có, chỉ có thể cảm nhận được nên đi về hướng nào thì mới có thể tìm được thứ nàng mong muốn.
“Có ai đến sao?”
Kỳ Niệm Nhất lần theo cửa điện tiến vào phòng ngủ, bất chợt nghe được câu nói này.
Giọng nữ tử vô cùng mỏng manh, hơi thở yếu ớt, giống như chỉ hít sâu một chút là có thể lập tức tắt thở.
Có lẽ đây là chính là vật chứa cho hai mắt của Bạch Trạch mà An Vương tìm được.
Cảnh Đế bị An Vương khống chế, sắp xếp cho công chúa biết rõ là giả ở trong cung, vì để hoàn thành vở kịch, thậm chí hắn còn trực tiếp hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào cung điện của công chúa, khiến An Vương cho rằng hắn thật sự sợ hãi.
Bao gồm cả Cảnh Đế, căn bản không một ai biết công chúa giả được đưa về hiện tại ra sao.
“Phi Bạch, bây giờ nàng ta như thế nào?” Kỳ Niệm Nhất hỏi thầm trong lòng.
Phi Bạch hồi lâu không nói gì.
Hắn nhìn tiểu cô nương trước mặt, sững sờ đến mức không thể nói được lời nào.
Giường trong phòng ngủ bị cải tạo thành một cái huyết trì.
Tiểu cô nương nằm trong huyết trì, da thịt toàn thân bị ngâm đến tái nhợt, da bị ngâm nước nhăn nheo, nếu không phải n.g.ự.c nàng đang nhẹ nhàng phập phồng, có lẽ hắn thật sự sẽ nghi ngờ người nằm ở chỗ này là một xác chết.
Hai mắt của nàng cũng bị một lớp vải đen che khuất, cố hết sức muốn quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng mà ngay cả một động tác đơn giản như thế nàng cũng không thể làm được.
Tứ chi của nàng bị ngâm trong huyết trì, vô cùng mảnh khảnh gầy yếu.
Phi Bạch ngơ ngác nhìn đôi mắt bị miếng vải đen che kín của nàng ta, rõ ràng đang nằm trong huyết trì, hình ảnh đáng sợ như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình đã từng nhìn thấy cảnh tượng này ở đâu đó.
Giống như cũng đã từng có người dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Cố Diệp Phi
“Nàng ta... sắp c.h.ế.t rồi.” Cổ họng Phi Bạch nghẹn uất, gian nan nói, “Kiếm chủ, ngay phía trước ngươi có một cái huyết trì.”
Trong huyết trì, tiểu cô nương bị che mắt nhẹ giọng nói: “Nếu như có người tới, cảm phiền giúp ta thắp huân hương trong phòng lên. Hôm nay người thắp hương cho ta không đến, ta có hơi đau.”
Tuy rằng nàng ta nói có hơi đau, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là đau đớn, giống như đã hoàn toàn quen với cơn đau dữ dội đó.