Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 137

Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:07:33
Lượt xem: 31

Mí mắt hơi mỏng, tròng mắt chuyển động linh hoạt, sờ vào có cảm giác ấm áp, đủ để làm đầu ngón tay hắn nóng bỏng.

Kỳ Niệm Nhất kinh ngạc nói: “Phi Bạch, hình như ta có thể chạm vào ngươi.”

Phi Bạch cũng cảm nhận được, hắn kinh ngạc nhìn đôi tay của mình, cảm thấy như vậy không đủ, dứt khoát cúi thân xuống, dùng mặt dán lên mặt nàng.

Cảm thụ được độ ấm trên má, Phi Bạch thở nhẹ: “Ta có thể chạm vào ngươi.”

Mặt Kỳ Niệm Nhất đột nhiên bị hắn dán lên, giật mình sửng sốt.

Ôn Hoài Du ở sau lưng dừng chân, một lần nữa đem Tinh Trần Sa đặt trước mắt nàng.

“Nhớ kỹ, đừng để người ngoài nhìn thấy được mắt của muội.”

Nhìn thấy ánh mặt trời trong chốc lát, nàng đã rất thỏa mãn.

Sau khi buộc bịt mắt lên lần nữa, Kỳ Niệm Nhất mới phát hiện ra điểm đặc biệt của Tinh Trần Sa.

Miếng vải màu vàng đen, người ngoài không thể nhìn thấy mắt nàng, nhưng lại không ảnh hưởng nàng quan sát mọi vật.

Vì để nàng nghỉ ngơi cho tốt, một lát sau mọi người liền rời đi, trước khi rời khỏi, Cảnh Đế đem bản ghi chép tìm được từ hành cung Cừ Châu đưa cho nàng.

Cố Diệp Phi

Bản ghi chép cũ này trải qua thời gian dài, trên mặt phủ đầy tro bụi.

Nàng từ trong trí nhớ An Vương nhìn thấy được, hắn và phụ hoàng ở An Vương Phủ tìm được bản ghi chép do lão An Vương lưu lại.

Ánh mặt trời chiếu lên bệ cửa sổ, trong phòng không có huân hương, nhưng lại tràn ngập hương hoa nhẹ nhàng truyền đến từ bình hoa trên bàn.

Kỳ Niệm Nhất ngồi bên bệ cửa sổ, mở bản ghi chép ra, Phi Bạch bay xuống từ không trung, tì cằm lên vai nàng, cùng nhau xem bản ghi chép.

Đến khi xem xong, một hồi lâu cả hai đều không nói gì.

Sau khi xem xong, Kỳ Niệm Nhất dựa vào bên cửa sổ, một tia nắng dừng ở chóp mũi nàng, nàng một mình suy nghĩ thật lâu, thậm chí không chú ý tới Phi Bạch bên cạnh có biểu tình hơi khác thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-137.html.]

Nàng suy nghĩ rất nhiều về chân tướng liên quan đến Bạch Trạch.

Nhưng lại không nghĩ tới, hoặc là không dám nghĩ, chân tướng lại tàn khốc như thế.

“Có ai ngờ rằng, nhóm tổ sư gia phi thăng đầu tiên lại thêu dệt nên một trò lừa bịp đáng sợ như vậy.”

Trên ghi chép viết như thế này:

Hơn một ngàn năm trước, thụy thú Bạch Trạch được trời sinh hiện thân ở nhân gian. Thần lực của nó mang đến hy vọng cho đại lục đang lâm vào khốn khổ, kể từ đó vạn vật tràn đầy sinh cơ, cỏ cây đ.â.m chồi nảy lộc.

Nhưng sau này, bởi vì một lần ngoài ý muốn mà Bạch Trạch bị thương, trong tình thế nguy cấp, Bạch Trạch bị cắt mất một miếng thịt.

Đó chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu mở màn cho chuỗi bi kịch sắp tới, không ai ngờ rằng khối thịt đó lại bị một yêu tu trong đội ngũ lén ăn mất.

Yêu tu vốn lấy nhân loại làm thức ăn, hắn có thể lẩn trốn trong đám người, kiên trì che giấu thú tính của mình đã là điều không dễ dàng, thịt ngon dâng lên miệng sao có thể bỏ qua.

Không nghĩ tới sau khi yêu tu ăn thịt Bạch Trạch, tu vi đột nhiên bạo trướng, đột phá tới cực hạn của yêu tu, trở thành người mạnh nhất đại lục.

Yêu tu kia trở thành tu sĩ Đại Thừa đầu tiên trên đại lục.

Khi đó Bạch Trạch bản tính ngây thơ thuần thiện, cũng không biết rằng bởi vì một lần ngoài ý muốn này, nó đã bị một vài người lặng lẽ để mắt tới.

Dẫn đến sau này Bạch Trạch bị vây bắt, bị người ta cắt xuống từng thớ thịt.

Bạch Trạch trời sinh có thần lực, lại có được năng lực tái sinh vô cùng đáng sợ.

Vì đề phòng nó sau khi sống lại trở về báo thù, đám tu sĩ kia đem thân thể Bạch Trạch chia thành nhiều bộ phận, chôn ở các góc khác nhau trên đại lục, lại dùng trận pháp trấn áp.

Hai mắt của Bạch Trạch lưu lạc đến Trung Châu.

Sau khi phân chia huyết nhục xong, bọn họ mới phát hiện xương cốt trắng hếu như bạch ngọc kia có dùng thần binh lợi khí như thế nào cũng không thể cắt đứt, bèn quyết định đem toàn bộ xương cốt mai táng.

Sừng của nó chìm vào đáy biển, da lông của nó bị lột xuống, dệt thành pháp y đao thương bất nhập.

Loading...