XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:09:10
Lượt xem: 28
“Là huyền thiết Thâm Uyên.” Giọng Phi Bạch trầm xuống, “Sinh ra từ vết nứt trong kết giới Thâm Uyên, một khối huyền thiết nặng ngàn cân, mật độ cực lớn, xác thật là vật liệu tốt để đúc kiếm, nhưng rèn huyền thiết không thể dùng nước và lửa, trừ phi dùng ngoại lực mạnh mẽ công kích, bằng không căn bản không thể nấu chảy nó thành kiếm.”
Hắn tiếp nhận kiếm từ tay Kỳ Niệm Nhất, nếu giờ phút này có người khác đi ngang qua, sẽ nhìn thấy một thanh trọng kiếm lơ lửng trong không khí: “Bản thân người đúc kiếm chắc hẳn có tu vi bất phàm. Huyền thiết Thâm Uyên không bị nung chảy trong lửa, chỉ có thể dùng búa rèn từng chút một.”
“Xem kích thước thanh kiếm này, ít nhất cũng là một nguyên thạch hoàn chỉnh nặng trăm triệu cân, như thế tính ra, người đúc kiếm khi đó tu vi ít nhất cũng là Hóa Thần cảnh Tàng Phong, thậm chí có thể cao hơn nữa.”
Tu vi cao hơn chỉ có Thái Hư.
Khi mở ra hộp kiếm thứ tư, đến cả Kỳ Niệm Nhất cũng có chút hoang mang.
“Thật ra thanh kiếm thứ tư này ta chỉ dùng qua một lần, còn là dùng để chiếu sáng cho người khác trong bóng tối.”
Phi Bạch có chút tò mò nhìn sang.
Chỉ liếc mắt một cái đã dừng lại.
Bên trong hộp kiếm thứ tư là một thanh kiếm vô cùng chói mắt.
Toàn thân nó trong suốt, thân kiếm tản ra màu tím nhàn nhạt, Kỳ Niệm Nhất hoàn toàn không biết nó làm bằng chất liệu gì, chỉ cảm thấy thanh kiếm này thực tế là một viên thạch anh tím đắt đỏ, được tạo hình giống như một thanh kiếm.
Hiện giờ đặt dưới ánh nắng, hai đầu thân kiếm thậm chí có thể phản chiếu ngón tay Kỳ Niệm Nhất.
Thường xuyên có kiếm tu cười nhạo một vài thế gia công tử và tiểu thư sử dụng bảo kiếm nạm đầy đá quý nhưng lại vô dụng.
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy thanh kiếm thứ tư này của mình so với những bảo kiếm xa hoa kia chỉ có hơn chứ không kém.
Thật sự vừa nhìn đã biết là rất quý giá.
Hơn nữa cũng thật sự rất đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-142.html.]
Sau khi thanh kiếm này đến tay Kỳ Niệm Nhất, nó chưa bao giờ uống máu, nàng luôn cảm thấy thanh kiếm này giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Kỳ Niệm Nhất hoang mang nói: “Ngần ấy năm mà ta còn chưa biết công dụng của nó.”
Cố Diệp Phi
Thân là người duy nhất dùng kiếm của Vân Dã, dường như nàng có thể lần mò theo suy nghĩ khi đúc kiếm của Vân Dã để phán đoán ra tác dụng đặc biệt của từng thanh kiếm, hoặc là dùng để đối phó với từng thế kiếm như thế nào.
Biểu cảm của Phi Bạch trở nên kỳ lạ.
Hắn xoay thân kiếm lại đón nắng, quả nhiên thấy bên dưới tay cầm kiếm có một dòng chữ cổ rất nhỏ, rõ ràng hắn không có ký ức gì về thứ này, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua đã hiểu được ý nghĩa của dòng chữ đó.
"Chẳng lẽ trong thanh kiếm này có bí mật gì đó?" Nàng quan sát vẻ mặt của Phi Bạch: "Lúc đại sư huynh giao nó cho ta chỉ nói thanh kiếm này không có tên."
Hắn ấp úng nói: "Thanh kiếm này không có gì đặc biệt, cũng không có cách dùng đặc biệt, ngươi không cần để ý nhiều."
Phi Bạch dùng đầu ngón tay xẹt qua từng tấc kiếm màu thạch anh tím, quả nhiên tìm được một ký hiệu được khắc ở cuối chuôi kiếm, là một ấn ký như hình đám mây.
Đôi mắt hắn u ám trong một thoáng, ghi nhớ thật kỹ ấn ký kia.
Thấy hắn không muốn nói, Kỳ Niệm Nhất cũng không ép, nàng đi mở hộp kiếm thứ năm.
"Thanh kiếm cuối cùng này ta cũng không biết có thể gọi là kiếm hay không nữa."
Vẻ mặt nàng nặng nề lấy thanh kiếm đó ra.
Trong tay nàng có tổng cộng năm thanh kiếm của Vân Dã, nhưng hai thanh cuối thì rất ít dùng.
Trong hộp kiếm cuối cùng là một thanh đoản kiếm.
Thân kiếm bị gãy một phần ba, trên mặt cắt còn sót lại vết m.á.u đỏ thẫm, thân kiếm màu bạc sáng như sao trời, ở chỗ bị gãy là những vết cắt sắc nhọn, cho dù đã bị bẻ gãy nhưng vẫn có thể cảm nhận được trọn vẹn sát khí đáng sợ của nó.
Đây là một thanh kiếm g.i.ế.c người.
"Tên của nó là - Sát Phá Lang."