XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:54:16
Lượt xem: 15
Mà uy áp dưới lầu, trong vắt như ánh trăng treo trên cao, mạnh mẽ như sông lớn trào dâng, thế tới ồ ạt.
Hai cỗ uy áp trên dưới khác nhau va chạm ở lầu hai của tiệm trà, lúc này mấy tu sĩ vừa rồi nói ẩu nói tả đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng hoảng sợ, bị uy áp ép tới mức thở cũng khó khăn.
Cuối cùng, ở góc lầu ba, truyền đến một tiếng vang chói tai.
Là tiếng đũa trúc chạm vào đáy chén, tạo thành tiếng leng keng giòn tan, thần kỳ là lại đánh tan hai cỗ uy áp đồng thời hướng về phía lầu hai.
Tạ Thiên Hành ngước mắt nhìn, đúng lúc chạm vào ánh mắt cô tịch lạnh lẽo của người đứng ở góc lầu ba.
Là Ngọc Sanh Hàn.
Bước chân không tiếng động, rất nhanh, bóng người vừa nãy thả ra uy áp ở lầu một đã xuất hiện ở lối vào lầu ba.
Áo đen kiếm bạc, tóc dài buộc cao, trong hốc mắt sâu là một đôi mắt đen, lúc hắn không mở miệng thì giống như một bóng ngược trầm mặc.
Chính là Sở Tư Niên.
Ánh mắt ba người giao nhau trong thoáng chốc, ngay sau đó lại dời đi, chỉ cần một chớp mắt, trong lòng đã hiểu được suy nghĩ nào đó của đối phương.
Trong đầu Tạ Thiên Hành lại nghĩ tới lời nói của lão nhân.
"Vừa kiêng kị nàng lại vừa muốn giúp nàng, trong lòng còn lo lắng cho nàng, đúng là không hiểu nổi ngươi. Ta nhắc nhở ngươi lần nữa, nếu muốn chứng đại đạo thì nhi nữ tình trường là thứ tối kỵ."
"Đủ rồi, câm miệng." Tạ Thiên Hành nói với vẻ mất kiên nhẫn dưới đáy lòng.
Lư Thu Đồng lau miệng, chậm rãi xuống lầu, đứng trước mặt tu sĩ đáng thương sợ tới mức toát mồ hôi lạnh vì ba nam nhân kia, đưa một lọ đan dược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-169.html.]
Cố Diệp Phi
"Thanh Tĩnh Đan, công thức bí mật độc môn, ăn vào sẽ dễ chịu hơn một chút."
Tán tu kia sợ run cả người, lúc này mới lấy lại tinh thần từ hai cỗ uy áp khủng bố đan xen vào nhau kia, liên tục nói cảm ơn: "Cảm ơn, cảm ơn tiên tử!"
Lư Thu Đồng có vẻ ngoài non nớt, mặt tròn mắt hạnh môi anh đào, lúc cười rộ lên thì như trăng rằm, không chỉ khiến trông có vẻ nhỏ tuổi mà còn có vẻ thân thiện đáng yêu.
Nàng ta chậm rãi nở nụ cười, trái tim của tu sĩ đối diện đã bắt đầu đập nhanh hơn, nghĩ thầm có phải tiên tử mềm mại đáng yêu này có ý gì không thì giọng của Lư Thu Đồng đột nhiên lạnh đi.
"Uống thuốc cho đầu óc tỉnh táo lại đi, bớt suốt ngày mơ tưởng những thứ không thuộc về mình."
Lư Thu Đồng cười tủm tỉm, nhưng lời nói lại khiến lòng người ta lạnh lẽo.
"Nếu còn ai có ý đồ gì khác với thần kiếm, vậy thì buổi chiều mở to mắt ra mà xem cho kỹ, xem tiểu sư tỷ của Thương Hoàn chúng ta, chủ nhân của trung thần trong lời đồn, rốt cuộc làm thế nào để có được kiếm."
Nàng ta nói chuyện khí phách, khiến người không am hiểu ăn nói như Khúc Vi rất muốn lập tức đứng dậy vỗ tay.
Sau khi đám người giải tán, trong mắt Khúc Vi đầy khâm phục: "Lư sư muội, trước đây không biết muội nói chuyện hay như thế đấy."
Nàng vừa dứt lời thì lại thấy Lư Thu Đồng thở phào nhẹ nhõm, xụi lơ trên vai nàng, nói bằng giọng run rẩy: "Lần đầu nói mấy câu hống hách như thế, làm ta sợ muốn chết, sư tỷ mau đỡ mau đỡ ta một chút."
Khúc Vi: "..."
Nàng đỡ Lư Thu Đồng với vẻ mặt phức tạp, để nàng ta dựa vào vai mình, nghe Lư Thu Đồng nhỏ giọng nói: "Tiểu sư tỷ nhất định phải tới kịp đó, nếu không mặt mũi của ta sẽ sưng lên mất, thế thì mất mặt lắm."
Chân nàng ta mềm nhũn một hồi rồi cũng bình tĩnh lại, nhớ tới chuyện vừa nãy, lại bắt đầu kề tai nói nhỏ với Khúc Vi: "Sư tỷ, vừa rồi tỷ có thấy không."
Khúc Vi hưng phấn gật đầu: "Đối đầu, thật sự đối đầu! Hơn nữa là đối đầu vì tiểu sư tỷ!"
Lư Thu Đồng thấp giọng thét chói tai: "Không biết sao mà tự dưng còn có Ngọc thiếu minh chủ nhảy ra nữa, lần này giấy tiên duyên của ta không đủ dùng thật rồi!"