XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:54:55
Lượt xem: 17
Giang Đào nhịn không được nở nụ cười, cao giọng nói với đám người Thương Hoàn đang xem đấu ở cách đó không xa: “Tiểu sư tỷ của các người đâu? Không phải nói muốn cho mọi người mở mang tầm mắt sao?”
Hắn vừa nói xong, bên ngoài vân đài cũng bắt đầu ồn ào.
“Đúng vậy, còn gì mà chủ nhân thần kiếm, có phải không dám tới hay không!”
“Thiên hạ đệ nhất đại tông lại có người bỏ quyền sao?”
Lư Thu Đồng nhắm mắt lại, gắng bỏ ngoài tai những lời bên ngoài, chuyên tâm nói: “Tiểu sư tỷ mau tới đi mau tới đi…”
Khúc Vi cũng không khỏi lo lắng.
Ánh mắt Tạ Thiên Hành sầm lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Ông lão bên cạnh còn an ủi hắn nói: “Ngươi nhìn đi, dù ngươi cho nàng vào nhóm cạnh tranh kịch liệt nhất cũng không hề ảnh hưởng đến nàng, bản thân nàng còn không tới, không thể trách ngươi được.”
Trên vân đài, Giang Đào nhìn chằm chằm đồng hồ nước, ý cười trên mặt càng lúc càng lớn.
Vào thời điểm giọt nước cuối cùng lủng lẳng từ đồng hồ nước rơi xuống, mọi người đều cảm thấy như có gió thổi qua.
Gió thổi dữ dội, kèm theo tiếng sấm rền giữa bầu trời trong xanh.
Bội kiếm của mấy trăm kiếm tu tham gia Nam Hoa luận đạo đồng thời rung lên.
Kiếm tu tâm ý tương thông với linh kiếm đương nhiên cảm nhận được, bội kiếm của bọn họ đang run rẩy vì thần phục và hoảng loạn.
Nhất kiếm ra, vạn kiếm diệt.
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt chói trang, kiếm quang trong trẻo và sáng chói bay đi, lôi cuốn kiếm ý mãnh liệt từ trên trời rơi xuống trung tâm vân đài.
Gió cuốn tạo nên một cơn sóng bụi, vân đài nứt ra những cái khe như mạng nhện.
Người chưa tới, kiếm tới trước.
Trong nháy mắt, bóng dáng màu thuỷ mặc vẽ ra một cơn sóng đen trên không trung, ngọn tóc chạm vào đuôi mây.
Trong tầng mây bỗng xuất hiện cầu vồng bảy màu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-171.html.]
Mái tóc dài của thiếu nữ búi cao, sử dụng thân pháp độc môn của Thương Hoàn là Hồng Quang Bộ, trong khoảnh khắc từ đám mây xuống vân đài, khi đi qua cầu thang, đưa tay ra nhanh chóng ấn dấu vân tay của mình lên kế thư bằng độ tốc độ mà mắt giáo không nhìn thấy được.
Khế ước tham dự thành công.
Lúc này, một giọt nước cuối cùng đúng lúc rơi xuống.
Kỳ Niệm Nhất một tay rút trường kiếm đang cắm thẳng giữa vân đài lên, nhìn đối thủ, đạm thanh nói: “Xin lỗi, tới muộn một chút.”
Cố Diệp Phi
Trên trán nàng vẫn còn lấm tấm mồ hôi, có vẻ nàng thực sự vội vàng chạy tới đây.
Đám người tại điểm quan sát trận đấu im lặng một hồi lâu, quan sát Kỳ Niệm Nhất một lát rồi lại nhỏ giọng thảo luận.
Kỳ Niệm Nhất chán chẳng buồn nghe, nhưng những lời này cứ chui vào tai nàng.
Chẳng qua là những câu như “Hoá ra đây là chủ nhân thần kiếm sao?” “Không biết thực lực như thế nào”.
Những lời nghị luận này nàng không thèm để ý, chỉ là khi nghe thấy câu “Nhìn bề ngoài cảm thấy không xứng với thần kiếm cao lớn mạnh mẽ” thì liếc Phi Bạch một cái.
Phi Bạch nắm tay áo lơ lửng bên cạnh, vô cùng thích thú đánh giá xung quanh, còn kéo tay áo Kỳ Niệm Nhất hô lên: “Trang phục của môn phái kia xấu quá.”
Trông thế này thì cao lớn mãnh mẽ ở đâu.
Sau khi nàng đánh mắt sang chỗ khác, Phi Bạch mới cong khoé môi lên, đó là nụ cười khi thực hiện được âm mưu.
Hắn áp lòng bàn tay xuống, khí thế càng mạnh, tất cả linh kiếm có mặt ở đây đồng thời run rẩy.
Muôn vàn kiếm tu hoảng sợ nhìn Kỳ Niệm Nhất, phát hiện bản thân không thể khống chế linh kiếm ngừng run rẩy, bỗng sinh ra một cảm giác khiếp sợ từ nội tâm.
Trên khu vực xem đấu, Lư Thu Đồng ôm Khúc Vi nhỏ giọng thét lên.
Khúc Vi mặt tự hào, túm lấy Lư Thu Đồng nhỏ giọng nói: “Sư muội, rụt rè chút.”
Ở một nơi mọi người không để ý, Tạ Thiên Hành nhẹ thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại bị lão nhân phỉ nhổ một trận, cảm thấy người sa vào nữ nhi tình trường sẽ không có tiền đồ.
Một chỗ xem đấu yên tĩnh hơn khác, chỉ có hai người Ngọc Sanh Hàn và Ngọc Trọng Cẩm.
Thân là Tiên Minh thiếu minh chủ và tiểu công tử, tham gia luận đạo hội nhà mình tổ chức, kiểu gì cũng có chút đặc quyền.
Ví dụ như sẽ có người thay bọn họ sắp xếp một chỗ xem đấu có tầm nhìn đẹp còn không có người quấy rầy.