XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 205
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:51:50
Lượt xem: 30
Nghe hắn nói như vậy, Tư Không thở dài một tiếng, hành lễ cáo biệt.
“Vậy không quấy rầy Ôn thí chủ nữa.”
Hắn xoay người thì lại vừa vặn bắt gặp một người khác đi vào cửa.
Cung Lăng Châu đeo nửa cái mặt nạ che đi ma văn yêu dị giữa trán, chỉ vào Phật tử, run rẩy nói:
“Ngươi đến đây làm gì?”
Tư Không mỉm cười liếc Cung Lăng Châu một cái, trêu chọc nói: “Đến xem Tam hoàng tử hiện giờ có khỏe mạnh không?”
Cung Lăng Châu nhìn thấy hắn liền đau đầu, nói liên thanh: “Khỏe, rất khỏe, khỏe đến không thể nào khỏe hơn, không nhìn thấy ngươi lại càng khỏe.”
“Ồ?” Trong mắt Tư Không tràn ra một mạt ý cười.
“Nghe nói chuyện Tam hoàng tử đến Trung Châu điều tra cấm thuật bị tiết lộ, tiến triển không mấy thuận lợi.”
Cung Lăng Châu hít sâu một hơi: “Sao ngươi lại biết.”
Ôn Hoài Du bất động thanh sắc nhìn Cung Lăng Châu ôm lấy Phật tử nhanh chóng rời đi, ánh mắt trầm xuống, nghịch nghịch với quân cờ trắng trong tay hồi lâu xong cũng không làm gì nữa.
Hắn ngồi trong viện từ sáng cho tới lúc mặt trời lặn, Kỳ Niệm Nhất bế quan trong phòng vài ngày rốt cuộc cũng có chút động tĩnh.
Cố Diệp Phi
Lần bế quan này của nàng không giống với mấy lần trước, kỳ thật nàng có thể nghe thấy hết thảy chuyện mấy ngày nay xảy ra trong viện, nhưng lại không thể làm được gì cả.
Nàng có cảm giác dường như mình đang chìm đắm trong biển kiếm, xung quanh đều là hư ảnh của những người khác nhau, lao đến với những kiếm ý không giống nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-205.html.]
Dùng thần thức để thăm dò thân kiếm của Phi Bạch, những bóng người khác nhau xuất hiện ở bên trong hư không vô tận.
Thứ xuất hiện đầu tiên chính là kiếm ý của Thương Lãng Kiếm.
Mọi người vẫn thường nghi ngờ có phải truyền thừa hoàn chỉnh của Thương Lãng Kiếm đã đoạn tuyệt rồi không.
Rốt cuộc đã lâu rồi Thương Hoàn chưa xuất hiện kiếm tu ưu tú, mặc dù giờ rất nhiều người dùng Thương Lãng Kiếm nhưng lại không có một ai có thể có được chân ý tựa như Vô Nhai lão tổ mấy trăm năm trước.
Mà bây giờ ngay cả kiếm ý bị phong ấn trên thân kiếm thì kiếm ý của Thương Lãng Kiếm cũng chỉ có bốn thức, thức thứ năm vẫn chưa xuất hiện.
Nàng đã nắm giữ hai thức kiếm ý là Bích Hải Triều Sinh cùng Vãn Lai Phong, đối với thức thứ ba Triều Bình Ngạn Khoát vẫn đang mày mò tinh túy bên trong.
Điều trước tiên hấp dẫn Kỳ Niệm Nhất không phải hư ảnh của một người đang vung kiếm trong như không mà là một đạo thần niệm trong bản thể Phi Bạch.
Nàng thử dùng thần thức chạm vào, trong hư không tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, từng câu từng chữ hiện lên trong thần thức của nàng.
— Niệm Nhất, mong con khỏe mạnh khi đọc bức thư này.
Tuy rằng chưa từng gặp mặt, sau này cũng có thể không có cơ hội gặp mặt nhưng nếu ta đã gánh trên mình chức danh sư tôn thì vẫn phải nên làm chuyện sư tôn nên làm.
Trong bốn đồ đệ, người duy nhất ta nghiêm túc chỉ dạy chỉ có lão nhị, nên thật ra ta cũng không biết rõ phải là sư tôn như thế nào mới đúng. Ngẫm nghĩ thì cứ đơn giản trực tiếp phong ấn trong kiếm ba nghìn kiếm ý do ta tự mình lĩnh ngộ được, hay do những năm dài ngao du khắp đại lục gặp gỡ những kiếm giả rồi tìm được những kiếm ý chân quyết, số lương cũng khá nhiều.
Ta cũng không biết tu vi của con khi giải trừ phong ấn của Phi Bạch là mức nào, nên nếu muốn chọn kiếm ý nào để tu luyện thì con tự mình châm chước.
Nhưng ta vẫn phải nói với con một câu, kiếm ý tuy tốt nhưng tham nhiều thì nuốt không trôi, con vẫn nên lựa chọn cái thích hợp nhất với mình, sau đó luyện hóa một hai lần thì mới có thể đem kiếm ý tiêu hóa hết toàn bộ, còn lại bao nhiêu con có thể tặng cho kiếm tu khác, tùy tâm tình của con.
Tất nhiên khi con đọc được phong thư này, có lẽ con đã biết thân thế bí mật của mình. Nếu đã có đối sách ứng phó vậy cứ toàn lực mà là, bất luận như thế nào vẫn còn Vẫn Tinh Phong với ba nam nhân cùng một con ch.ó miễn cưỡng có thể làm hậu thuẫn cho con. Nếu tạm thời vẫn chưa tìm ra biện pháp giải quyết thì cũng không cần lo lắng, đó chỉ là một cách sống khác trong ba nghìn con đường, chẳng phải chỉ cầu một cuộc sống tự tại hay sao.