XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:02:50
Lượt xem: 18
Cô Sơn Kiếm, tuy lấy tên là Cô Sơn, nhưng lại chỉ là kiếm của một mình Đạo Tôn.
Đạo Tôn là kiếm đạo song tu, cầm lấy thanh kiếm này cũng là tình cờ gặp gỡ, thậm chí một nửa là thân bất do kỷ.
Cố Diệp Phi
Tiến thêm một bước thì đó là kiếm đạo song tu, đại đạo khôn lường; nếu lùi một bước sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong một thân kiếm ý không thuộc về hắn này, cả đời không thể lại tiến thêm một bước.
Vì thế hắn cầm lấy kiếm, đối mặt với bóng dáng của ngọn núi Cô Sơn, ngày ngày vung kiếm mấy vạn lần, cảm nhận được rốt cuộc cái gì là kiếm, vì sao có thể làm cho vô số kiếm tu theo đuổi nó cả đời vẫn không hối hận.
Người tiếp thu đạo pháp hun đúc từ nhỏ, chú ý chính là thanh tịnh tự tại.
Đạo tâm của hắn không xong, rất khó lý giải sự bất mãn và bất bình bao hàm trong một chữ kiếm, vì thế ngày ngày đối mặt với Cô Sơn tốn thời gian mười năm, rốt cuộc tìm kiếm ra một kiếm đạo của mình trong núi rừng nguy hiểm.
Ẩn chứa muôn vàn đạo pháp kiếm đạo.
Lê Nhạn Hồi từ từ đánh ra một kiếm, một kiếm lôi này cuốn đá lởm chởm trên núi và con đường nguy hiểm, nguy nga hiểm trở, chứa đầy một sự cơ khổ và khắc chế vài thập niên của cường giả Thái Hư Cảnh, ép tới Sở Tư Niên không thở nổi.
Kiếm thức của Cô Sơn Kiếm—— Bích Lập Thiên Nhận.
Bích Lập Thiên Nhận, không có dục vọng ắt sẽ mạnh.
Đạo Tôn đối với kiếm pháp và đạo pháp dung hợp, đều ở trong một kiếm này.
Núi sẽ không có quá hung hăng, núi cứ ở nơi đó bất kể là mưa hay giod.
Cho nên Cô Sơn Kiếm chậm, chậm đến nặng nề cơ khổ, rồi lại mang vô hạn bao dung, mặc cho ngươi có muôn vàn sát ý, ta thu hết về mình dùng.
Trường kiếm trong tay Sở Tư Niên run lên.
Trước đây hắn thường xuyên cảm thấy tính cách của chính hắn cũng không thích hợp luyện Thanh Liên Kiếm.
Thanh Liên Kiếm phóng khoáng không kìm chế được, bừa bãi dũng cảm.
Có lẽ chỉ có người giống như sư tôn, giống như Niệm Niệm như vậy mới có thể sử dụng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-243.html.]
Hắn vĩnh viễn không thể quên, lúc hắn bước vào Thanh Liên Kiếm Phái sau hai năm, Niệm Niệm biết được hắn cũng vào đạo tu hành, đi đến Thanh Liên Kiếm Phái gặp hắn, cái loại vẻ mặt như vui như buồn đó khi sư tôn thấy nàng.
Khi đó hắn mới biết, thì ra trời sinh kiếm cốt cũng không tính cái gì.
Trên đời này còn có người giống như nàng, trời sinh kiếm tâm trong sáng.
Tâm trong sáng thì thất khiếu đều thông, cho dù nàng luyện kiếm pháp gì cũng đều thông suốt.
Nhưng nàng chưa bao giờ phô trương, Vẫn Tinh Phong cũng chưa bao giờ tuyên dương việc này với bên ngoài.
Khi đó hắn chỉ biết một thân kiếm cốt này của mình cũng không có cái gì để kiêu ngạo.
Nhưng sư tôn lại nói hắn ngốc, nói Thanh Liên Kiếm này thích hợp để hắn luyện nhất.
Rất nhiều người đều nói ngoại trừ một thân kiếm cốt của hắn, thật ra tâm tính cũng không thích hợp luyện kiếm, chỉ có sư tôn cảm thấy hắn thích hợp.
Khi đó hắn không biết vì sao, hiện tại lại đã hiểu.
Sở Tư Niên chỉ là bình tĩnh mà giơ kiếm lên.
Hắn biết mình rất khó làm được giống như bọn họ, bừa bãi phóng khoáng như gió, tính tình của hắn quá nặng nề, rất khó sinh ra sát ý, càng khó có xung lực.
Kiếm lực mềm mại từ trên người Phàn Minh Nguyệt phóng ra.
Ánh trăng trong suốt, bình tĩnh như nước, cũng không tranh nhau phát sáng với mặt trời, lại vĩnh viễn treo cao, khi bất kỳ ai có điều đau buồn chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên đều luôn có một sợi ánh trăng chỉ dẫn đường về.
Hắn không làm được nhẹ nhàng phóng khoáng, lại có thể làm được lặng im mãi mãi không thay đổi.
Thức thứ bảy của Thanh Liên Kiếm—— Túng Tử Hiệp Cốt Hương.
Sở Tư Niên bình tĩnh mà mở mắt ra.
Ít nhất, hắn còn có một thân thiết cốt này, dám tỏa sáng dưới ánh trăng ngàn năm.
Mũi kiếm va chạm, trong lúc nhất thời mây gió biến ảo, núi non lay động, mặt trời không có ánh sáng.