XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 274
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:29:31
Lượt xem: 16
Hắn nhìn về phía Thất Sơ chân nhân: “Thế nào, trị hay không trị.”
Lúc này, không chỉ có Hạ môn chủ mà ngay cả Thất Sơ chân nhân cũng có chút do dự không chừng.
Ôn Hoài Du nói phương thức này mạo hiểm thì thôi, kết quả còn có nhiều nhân tố chưa xác định như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta lo lắng.
Thất Sơ chân nhân do dự một lát, lại hỏi: “Nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi, ngài có mấy phần nắm chắc?”
“Ba phần.”
Ánh mắt của Thất Sơ chân nhân giãy giụa không chừng, hầu kết lăn lên lăn xuống, ngay lúc Hạ môn chủ đang muốn khuyên hắn từ bỏ, thì Lục Thanh Hà trên giường vẫn luôn hôn mê bất tỉnh miễn cưỡng mở một con mắt.
Tơ m.á.u trong mắt hắn dày đặc, ánh mắt đục ngầu, miễn cưỡng chống đỡ duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng.
“Ta… trị.” Hắn đứt quãng mà nói: “Ta trị, cho dù kết quả như thế nào, sống hay c.h.ế.t không trách ngài.”
“Được.” Ôn Hoài Du cũng không ngẩng đầu, nói với Thất Sơ chân nhân: “Tưa tiểu tử này đến Thương Hoàn đi.”
Trước khi hắn rời đi còn có thể nghe được tiếng hừ lạnh của Vân Nhất Phong từ sau lưng.
“Ta ngược lại muốn nhìn một chút, Ôn y tiên rốt cuộc muốn trị linh mạch này thế nào.”
Ôn Hoài Du vẫn chưa để ý.
Hắn chỉ là ngẩn ngơ nhìn về phía phương tây, nơi này cách dãy núi Nam Tiêu ước chừng hơn năm mươi km, lấy tu vi Hóa Thần Cảnh của hắn thi triển Thốn Địa Thuật thì không tới nửa ngày là đã có thể tới.
Như thế tính ra lúc này Tiểu Tứ và tiểu tử nhà họ Ngọc kia vừa mới kết thúc đấu pháp.
Cố Diệp Phi
Thật ra từ nơi này không nhìn thấy vầng trăng sáng ở dãy núi Nam Tiêu kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-274.html.]
Càng không nhìn thấy cảnh mặt trời và ánh trắng cùng nhau tỏa sáng hiếm thấy.
Nhưng Ôn Hoài Du nhắm mắt một lát, lại chậm rãi nở nụ cười.
“Nguyệt Xuất Đông Sơn.” Hắn nhẹ giọng nói: “Lần này ngược lại cũng không tệ.”
…
Một kiếm cuối cùng kia của Kỳ Niệm Nhất, làm cho tất cả kiếm tu Thương Hoàn suốt đêm lật hết điển tịch cũng không tìm được một chút ghi chép nào.
“Ý của người là Thương Lãng Kiếm lúc trước quả thật giống như chúng ta nghĩ, truyền thừa đã cắt đứt?”
Ninh Cẩn khẳng định gật đầu: “Là sư tôn của ta chính miệng nói cho ta, lúc ấy ta vì học một thức Thương Lãng Kiếm cuối cùng mà làm không ít việc ngốc. Sau đó sư tôn mới nói cho ta biết, Thương Lãng Kiếm ghi chép rõ ràng bảo tồn ở Thương Hoàn cũng chính là kiếm quyết trong điển tịch, quả thật chỉ có bốn thức, thức thứ năm cần Vô Nhai kiếm tôn tự mình dạy. Nhưng năm đó Vô Nhai kiếm tôn c.h.ế.t quá đột nhiên, cũng không kịp truyền thụ thức thứ năm thì đã đi về cõi tiên.”
Lư Thu Đồng mở to hai mắt: “Vậy tiểu sư tỷ là ở trong tình huống hoàn toàn chưa từng nghe nói về thức thứ năm, dựa vào bản thân ngộ ra một kiếm này?”
Nàng ta hung hăng mà vỗ xuống cái bàn: “Quá trâu bò!”
Sau trận chiến kia, thức thứ năm Nguyệt Xuất Đông Sơn của Thương Lãng Kiếm đã cắt đứt truyền thừa tái hiện nhân gian.
Thương Lãng Kiếm lấy lại danh tiếng, khi đề cập đến ba kiếm pháp lớn đương thời, nói đến Thương Lãng Kiếm thì không bao giờ có ai tránh né từ này.
Nếu có người nói Thương Lãng Kiếm mà mình dùng không tốt, hay là cảm thấy chiêu thức của Thương Lãng Kiếm cũng không xuất sắc.
Người khác chỉ biết nói: “Đó là công phu của ngươi còn chưa tới đâu.”
Mà một trận chiến này của Kỳ Niệm Nhất và Ngọc Trùng Cẩm, còn có vạn dặm gió vui sướng bừa bãi và trăng sáng thanh bình trong sáng của đất trời ngày đó chân chính bị viết vào sử sách.
—— Tiên Minh miêu tả tất cả chi tiết chiến này ra, ghi chép trong [Cơ sở kiếm pháp tổng quyết — chương sử dụng], cung cấp ý tưởng mới cho tất cả kiếm tu trong thiên hạ tu tập kiếm pháp cơ sở.
Cùng lúc một trận chiến này cũng trở thành điển hình cho rất nhiều người đời sau quan sát học tập, mọi người nghiên cứu từng câu từng chữ trong sách, ý đồ xuyên thấu qua trang giấy hơi mỏng, phác họa ra trận chiến kinh ngạc năm đó ra sao.