XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 298
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:49:34
Lượt xem: 8
Trông dáng vẻ Văn Trọng Bình hiền lành thân thiện dễ nói chuyện thế thôi, nhưng thật ra vẻ mặt lại vô cùng chắc chắn.
Không ngờ chuyến này của bọn họ lại thuận lợi như vậy, đúng lúc gặp phải lúc tiểu tử này rơi vào tình thế khó khăn.
Với tình hình như thế, một bên có thể là gia tộc cùng huyết thống với mình, bên kia lại là người muốn dồn mình vào chỗ chết, chỉ cần là người có đầu óc thì cũng sẽ biết nên chọn thế nào.
Thất Sơ chân nhân nghe vậy, cả giận nói: "Trận pháp sư chúng ta thanh lý môn hộ, liên quan gì đếm đám người Nam Cảnh từ ngoài đến như các ngươi? Các ngươi nói như thế, chẳng lẽ là muốn bao che cho tiểu tử này."
Phía sau Văn Trọng Bình, Văn Tân Linh cười tủm tỉm nói: "Chân nhân nói quá rồi, chúng ta cũng không có ý bao che, chỉ là đúng lúc gặp tình huống như thế nên, dù sao cũng phải biết rõ được chuyện mà chúng ta muốn biết chứ, nếu người thân vất vả lắm mới tìm được lại c.h.ế.t trong tay người ngoài, vậy thì tiếc biết bao."
Nàng ta quay đầu nói với Tạ Thiên Hành: "Trông vị ca ca này khá giống với đường huynh, Huyết Mạch Khiên Dẫn Thuật của Nam Cảnh chúng ta chưa bao giờ xảy ra sai sót, có lẽ vị tiểu ca này chính là đứa con của vị tiểu thúc phiêu bạt đã lâu bên ngoài của chúng ta."
Lời này của nàng ta là để ám chỉ Tạ Thiên Hành, dù thật giả thế nào thì đám người chúng ta cũng đứng về phía ngươi.
Lại không ngờ, Tạ Thiên Hành chỉ lạnh lùng nói: "Thật có lỗi, gia phụ họ Tạ, là nhân sĩ sinh ra và lớn lên ở Trung Châu, chưa từng tới Nam Cảnh bao giờ, cũng không quen người Nam Cảnh."
Vẻ mặt chắc chắn của Văn Trọng Bình cứng đờ trong chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-298.html.]
Văn Tân Linh hơi ngạc nhiên, vội vàng nói: "Có lẽ chỉ là lệnh tôn không nói ra thân thế thì sao? Nghe nói năm đó tiểu thúc và tổ phụ có bất đồng về quan điểm, thế nên tiểu thúc mới rời nhà khi còn trẻ, nhiều năm không quay về. Nay tổ phụ tuổi già, không còn ý định truy cứu chuyện năm xưa, chỉ muốn gặp tiểu thúc một lần, chỉ thế mà thôi."
Nàng ta tha thiết hỏi: "Không biết bây giờ tiểu thúc còn mạnh khỏe hay không?"
Cố Diệp Phi
Tạ Thiên Hành chậm rãi giương mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng vào tiểu cô nương duyên dáng đáng yêu này.
Nếu không phải từ mấy tháng trước, lần đầu tiên bọn họ dùng Huyết Mạch Khiên Dẫn Thuật đã bị Giang lão cảm nhận được, Giang lão nói cho hắn biết tác dụng thật sự của Huyết Mạch Khiên Dẫn Thuật và bộ mặt thật của đám gia tộc Nam Cảnh đó, thì có lẽ vào giờ khắc này, nói không chừng hắn thật sự sẽ bị bộ mặt hiền lành thân thiện này của đám người kia lừa gạt.
"Ta nói rồi, ta không phải."
Hắn gằn từng tiếng, vô cùng kiên định.
Lúc này, cuối cùng Giang lão cũng thoát ra khỏi trận bàn màu trắng mà Tạ Thiên Hành dán lên giữa trán mình, thấy tình huống như thế thì chửi ầm lên: "Cái đám vô liêm sỉ này! Nói thì hay lắm, còn không phải muốn lừa ngươi về làm chất dinh dưỡng cho bọn hắn à! Ngươi nhất định không được tin đấy."
"Bị Trận Sư Hội mang đi thì vẫn còn đường sống, chứ nếu bị đám người này mang đi thì thật sự chỉ còn đường c.h.ế.t thôi." Giang lão căng thẳng nói.
Thất Sơ nheo mắt lại, giọng điệu lạnh lùng: "Ta không tin sao lại có chuyện khéo như vậy được? Các ngươi vừa ra Nam Cảnh, đúng lúc gặp được trận đấu pháp cuối cùng của Nam Hoa luận đạo, cố tình người đấu pháp còn là tiểu tử này, sau đó các ngươi lại đúng lúc dùng Huyết Mạch Khiên Dẫn Thuật, vậy là tìm được hắn? Đến tiên sinh kể chuyện trong quán trà dưới chân núi này còn bịa chuyện chân thật hơn các ngươi đấy!"
Văn Trọng Bình ôn hòa nói: "Đúng là có vẻ mọi chuyện quá trùng hợp, nếu không phải xảy ra trên người chúng ta thì chúng ta cũng sẽ không tin. Nhưng cho dù vị tiểu hữu này có phản bác thế nào, tự nói không phải tộc nhân của chúng ta ra sao, thì cũng không cách nào giải thích được lý do bạc tóc của mình, có đúng không?"