XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 379
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:41:44
Lượt xem: 11
Nửa câu sau nàng còn chưa nói ra, thì đã thấy vẻ mặt cực kỳ đau lòng của Phi Bạch, vì thế lại nuốt trở vào.
Phi Bạch u oán nói: “Bởi vì nó vốn không phải là kiếm dùng để chiến đấu.”
Kỳ Niệm Nhất không nhịn được hỏi: “Kiếm không dùng để chiến đấu, thì dùng để làm gì?”
Phi Bạch cho dù như thế nào cũng không chịu nói nữa.
Sau ngày hôm đó, Kỳ Niệm Nhất cũng từ bỏ ý định dùng thanh kiếm thạch anh kia để chiến đấu.
Trong tay nàng rõ ràng có nhiều thần kiếm tuyệt thế, nhưng hết lần này tới lần khác không một thanh nào dùng được, cuối cùng chỉ còn lại thanh đoạn kiếm có mười phần sát khí kia là chưa bị người khác thấy.
Nhưng trực giác Kỳ Niệm Nhất nói rằng, nàng không thể sử dụng thanh kiếm kia được, sẽ bị sát khí phản thương.
Vì vậy, trong khí thế nàng bày ra khi đối mặt với Hạ Tĩnh lại có một phần xấu hổ.
Cố Diệp Phi
Hạ Tĩnh châm chọc: “Sao nào, đại cung phụng không dám sao?”
Kỳ Niệm Nhất lắc đầu: “Ngươi chờ một chút.”
Nàng nhìn xung quanh, thấy được cây đào trong sân.
Hiện giờ chính là mùa đông, còn chưa tới thời điểm hoa đào nở, nhưng khí hậu Nam Cảnh quanh năm ấm áp, nên mặc dù đã vào đông hoa đào cũng đã nở lác đác vài đóa ở trong viện, lộ vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cô độc.
Mọi người chỉ thấy Kỳ Niệm Nhất kê chân, tiện tay bẻ xuống một cành đào, trên cành đào kia có hai nụ hoa mới đ.â.m chồi còn chưa nở, ở trong gió nhẹ nhàng lay động.
Kỳ Niệm Nhất dùng gang tay đo chiều dài cành đào, vừa vặn là chiều dài của kiếm nàng hay dùng, lúc này nàng mới xoay người, lạnh nhạt nói với Hạ Tĩnh: “Tới đi.”
Sắc mặt Hạ Tĩnh cực kỳ khó coi: “Chiết chi vi chiến, đại cung phụng đang coi thường ta sao?”
(Chiết chi vi chiến: Bẻ cành để đánh nhau.)
Kỳ Niệm Nhất nghiêm mặt nói: “Bất đắc dĩ mà thôi, mong rằng chớ trách.”
Nàng luôn có một câu châm ngôn, dùng khí thế để hù c.h.ế.t bản lĩnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-379.html.]
Phi Bạch ở một bên cười ha hả như đang xem kịch.
Ngay cả Thượng Quan Hi cũng kinh ngạc nhướng mày khi thấy Kỳ Niệm Nhất tiện tay bẻ cành đào.
Nữ tu luôn như hình với bóng với nàng ta bỗng xuất hiện bên cạnh, ánh mắt Thượng Quan Hi thâm trầm, nhẹ giọng nói: “A Ly, ngươi nhìn xem, nàng ta rốt cuộc đang tính toán gì vậy.”
Hạ Tĩnh bị chọc giận, gầm lên một tiếng rồi rút kiếm vọt lên.
Nhìn động tác của hắn, Kỳ Niệm Nhất lắc đầu trong lòng.
Kiến thức cơ bản quá kém.
Tất cả thủ đoạn công kích của hắn khi ra chiêu bị nhìn thấy toàn bộ.
Kỳ Niệm Nhất đứng yên tại chỗ.
Ngay lúc mọi người nghĩ là nàng bị dọa cho đứng hình, thì nàng chỉ nâng tay lên, dùng tốc độ cũng không được coi là nhanh giơ nhánh cây có hai nụ hoa, tiện tay trả một kích.
Nhánh đào kia dùng một góc độ không thể ngờ được, nhẹ nhàng đánh trúng cổ tay Hạ Tĩnh.
Hạ Tĩnh chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói kịch liệt, tựa như thứ nàng cầm không phải cành đào tiện tay bẻ mà là một lưỡi d.a.o sắc bén thật sự.
Trường kiếm rơi khỏi tay, nện trên mặt đất và phát ra âm thanh thâm thúy.
Trong lúc Hạ Tĩnh còn chưa kịp phản ứng, cành đào không biết từ lúc nào đã lặng lẽ xẹt qua cổ họng hắn, để lại một vết trắng đậm màu trên đó.
Trong mắt hắn hiện lên một tia hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau, hai chân hắn nhũn ra rồi ngồi phịch dưới đất.
Toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong thoáng chốc mà thôi, người bên ngoài thậm chí còn chưa nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, thì trận đấu pháp vừa diễn ra đã kết thúc.
Bọn họ vừa rồi còn cảm thấy, đại cung phụng bất quá chỉ là đứa con nít, chỉ dùng một tay và một cành đào.
“Vì, vì sao...” Hạ Tĩnh hít sâu, run giọng nói.
Những người ở đây, chỉ có hắn tự mình trải qua cảm giác khủng bố này.
Đó rõ ràng là cành đào chỉ cần nhẹ tay là có thể bẽ gãy, nhưng hắn lại cảm thấy, chỉ cần nàng muốn, chỉ cần vừa rồi nàng dùng dùng sức thêm một chút, thì hắn sẽ lìa đầu khỏi cổ.