XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 417
Cập nhật lúc: 2024-09-27 13:08:21
Lượt xem: 10
Lấy được ngọc bài thân phận đối với nàng mà nói cũng đã gần với thành công.
Phi Bạch nhìn nàng thu ngọc bài lại, rồi hỏi: “Hiện tại chúng ta xuất phát đi Liên Lan Sơn?”
Kỳ Niệm Nhất lắc lắc đầu: “Độc chướng dày đặc, cho dù có tránh độc đan thì tốt nhất cũng không cần có hành động kịch liệt, nếu không thì khí độc sẽ dễ dàng vào cơ thể, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai rồi xuất phát.”
Nàng nói xong, nhìn chằm chằm hoa nhỏ trên mặt đất, ánh mắt chậm rãi đen tối.
Phi Bạch nhìn vẻ mặt của nàng, cảm giác nguy hiểm quen thuộc cảm lại xông ra.
Hắn không nhịn được nói: “Ngươi sẽ không nghĩ ——”
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy Kỳ Niệm Nhất vừa quay đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng lấp lánh mà hưng phấn nói:
“Ta có một ý tưởng này.”
Phi Bạch còn chưa có phản ứng gì, thì trước mắt Cơ Sướng ở đầu bên kia còn đang nằm bò gặm măng trên cây tối sầm lại, trực tiếp từ trên cây rớt xuống dưới.
Nếu như phải cho hắn đưa ra một bảng xếp hạng những câu ghét nghe nhất trên đời này.
Thì sáu chữ “ta có một ý tưởng này” tuyệt đối có thể xếp hạng nhất.
…
Ở đầu kia của rừng rậm, một đội nhỏ mười mấy người đang tìm kiếm trong rừng suốt đêm.
Bên người bọn họ đều có hai lá bùa nổi lơ lửng, cũng là một loại phương thức tránh độc.
Đều đã đến ngoài cửa của Thánh Huy Hội, mọi người ở đây cũng đều đến từ nhà cao cửa rộng ở Nam Cảnh, tất nhiên không đến mức bị độc chướng này buộc vào đường chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-417.html.]
Lá bùa này đến từ một phù tu trong đội.
Phẩm chất của phù hơi kém hơn so với Tống Chi Hàng một chút, không thể chống đỡ suốt một đêm, nhưng trên đường đổi hai ba lần thì cũng không phải vấn đề lớn gì.
Mọi người tìm kiếm cả ngày cũng không có thu hoạch gì, khó tránh khỏi có chút uể oải, Tân Thiên Hạo cố nén táo bạo: “Ta nói này, ngươi có xác định ngọc bài thân phận nhất định sẽ xuất hiện vào ban đêm không?”
Văn Tân Linh giải thích: “Thần Điện không có khả năng để cho chúng ta tay không rời đi, suốt một ngày cũng không có, nếu như ngọc bài thân phận bị thả ra vào một ngày cuối cùng, thì cũng không thể đạt tới hiệu quả mà Thần Điện muốn, cho nên ngọc bài nhất định sẽ xuất hiện vào buổi tối hôm nay.”
“Nhưng chúng ta đã tìm gần một canh giờ, vẫn không có.” Tân Thiên Hạo bực bội mà ấn giữa mày.
Nếu không phải nể tình Văn Tân Linh và hắn ta đều là người của năm đại thế gia, thì hắn ta mới không khách sáo với tiểu nha đầu này như vậy.
Văn Tân Linh đưa lưng về phía hắn ta, trong mắt hiện lên một tia đen tối, lúc quay người lại thì đã khôi phục bình thường, cười nói: “Tân đại ca, có lẽ ngọc bài giấu ở góc nhỏ nào đó, chúng ta cẩn thận tìm xem.”
Bọn họ có nhiều người, bóng người chen chúc, trong lúc quần áo ma sát, thì có một cuốn sách rơi ra từ trong cổ tay áo của Văn Tân Diễm.
Người ở phía sau hắn ta đang muốn nhắc nhở, nhìn thấy nơi mà sách rơi xuống lại có chút do dự.
“Văn đạo hữu.” Đối phương chỉ vào mặt đất nói: “Sách của ngươi rơi trên Lãnh Quỷ Hoa.”
Cố Diệp Phi
Bọn họ sinh hoạt ở Nam Cảnh nhiều năm, đối với hoàn cảnh tự nhiên ở nơi này quen thuộc hơn Kỳ Niệm Nhất rất nhiều, cho dù không có thứ như Thiên Nhãn thì cũng biết loại hoa này sẽ sinh ra khí độc.
Càng không có ai dám không muốn sống mà đi đụng vào loại kịch độc này.
Văn Tân Linh liếc mắt một cái, nói: “Một quyển sách cũ, cũng chỉ có huynh coi như bảo bối mỗi ngày mang theo bên người.”
Nàng ta thấy Văn Tân Diễm cau mày, suy tư một lát lại còn muốn đi nhặt, sắc mặt chợt thay đổi, lạnh lùng nói: “Ca ca, huynh làm gì vậy!”
Nàng ta vội vàng túm c.h.ặ.t t.a.y của Văn Tân Diễm.
Giữa mày của Văn Tân Diễm ngưng một chữ sầu, hắn ta đổi lấy hai lá bù tránh độc với phù tu đi cùng kia, màu tóc nhạt một chút, cũng kích hoạt lực lượng huyết mạch, biến linh lực toàn thân thành màng bảo vệ tay của mình.