XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 420
Cập nhật lúc: 2024-09-27 13:11:43
Lượt xem: 11
Hắn ta hỏi: "Vân đạo hữu cảm thấy, không có lòng tin khi đấu với ta và Nhiễm Chước à?"
Kỳ Niệm Nhất lắc đầu.
Đời này của nàng, có ba thứ là không thiếu nhất.
Đầu tiên là tiền, thứ hai là gan, thứ ba là tự tin.
Cũng vì quá tự tin nên thường xuyên làm ra mấy chuyện quá trớn.
Nhưng ai ngờ rất nhiều lần nàng đã thành công.
Theo lời của Ôn Hoài Du thì sự kiêu ngạo của nàng được khuyến khích bởi vì thế.
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất nhìn lướt qua người người họ một lần, nói: "Một người, không thành vấn đề. Hai người, thì hơi phiền toái."
Mà nàng lại không thích phiền toái.
Lời này kiêu ngạo biết bao.
Nhưng Tống Chi Hàng lại không tức giận, mà chỉ nở nụ cười.
Hắn ta cảm thấy Vân Niệm này đúng là vô cùng thú vị.
Từ lời nói tới việc làm, cho dù là đang tính kế ngươi, nhưng sẽ nói rõ cho ngươi biết.
Thẳng thắn như thế, kiêu ngạo như thế.
Kiêu ngạo đến mức khinh thường làm mấy chuyện ngấm ngầm lén lút, cho dù có tính kế thì cũng sẽ là dương mưu quang minh chính đại.
Ánh mắt lạnh như băng của Nhiễm Chước bình thản nhìn lướt qua Kỳ Niệm Nhất, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Bốn người rời đi.
Đêm hôm đó, Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy có lục tục năm người rời đi từ nơi này, tới Thiệp Lan Sơn trước, người nào người nấy cũng nhìn Kỳ Niệm Nhất với ánh mắt kỳ quái, rồi đi lướt qua bên cạnh nàng.
Cố Diệp Phi
Đây là đã tìm được ngọc bài, muốn bo bo giữ mình, nhanh chóng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-420.html.]
Những người khác không tìm được, hoặc là không có khả năng giữ được, bây giờ đã đánh nhau rồi.
Cho dù đang là ban đêm hành động bất tiện, cũng thường xuyên có thể nghe thấy tiếng đánh nhau hết đợt này tới đợt khác.
Nàng đứng khoanh hai tay dựa vào gốc cây, người khác không nhìn thấy mu bàn tay nàng thế nào, chỉ có thể suy đoán qua loa rằng trông nàng thảnh thơi như thế, chắc chắn là lấy được ngọc bài rồi.
Người cuối cùng đi ngang qua là một nam tử thanh niên mặc áo xanh thêu họa tiết chìm hình đám mây, bởi vì vạt áo của hắn có hình trúc dài nên Kỳ Niệm Nhất nhìn hắn lâu hơn một chút, thông tin Thiên Nhãn nói cho nàng là người này tên Lăng Hàm.
Kỳ Niệm Nhất nghĩ thầm, họ Lăng sao.
Một trong năm đại thế gia của Nam Cảnh, có một nhà họ Lăng.
Đối phương nhìn nàng, giọng nói trong sáng hiền lành, tốt bụng hỏi: "Vị đạo hữu này, đã tìm được ngọc bài thân phận chưa?"
Kỳ Niệm Nhất lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì.
Lăng Hàm lại nói tiếp: "Nếu bây giờ chưa có cái nào, thì trong tay ta có dưa một cái cuối cùng. Không biết đạo hữu có cần không?"
Kỳ Niệm Nhất lắc đầu: "Không cần, ta có rồi."
Nàng dừng lại rồi hỏi: "Hai nhóm người vừa đi qua, ngọc bài của bọn họ đều là ngươi chia cho bọn họ sao?"
Trông có vẻ thực lực của mấy người kia không mạnh, cũng không giống như có thể giành được cơ hội trong những trận tranh đoạt kịch liệt như thế.
Lăng Hàm sửng sốt rồi cười nói: "Bọn họ có thể rời đi vào lúc này, cũng xem như là chuyện tốt."
Ý là chấp nhận.
Mấy nhóm tới tới lui lui, cuối cùng cũng đến lúc trời sắp sáng.
Kỳ Niệm Nhất khép hờ mắt, cảm nhận được ánh mặt trời đang chiếu lên trên mặt, nhóm người cuối cùng trong rừng rậm, cũng là nhóm người ồn ào nhất, cuối cùng đã đi tới trước mặt nàng.
Nói đúng hơn là, đánh ra tới.
Tiểu đội mười mấy người mà Văn Tân Linh dẫn theo, cuối cùng tìm được năm cái ngọc bài thân phận.
Hoàn toàn không đủ chia.
Trong đội còn có Tân Thiên Hạo tính cách nóng nảy, vốn đã không phục khi Văn Tân Linh cầm đầu, nên chỉ cầm khơi mào một chủ là mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt.