XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 608
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:47:44
Lượt xem: 7
Mặc Vô Thư ngồi đối diện Ôn Hoài Du đối diện, không hiểu tại sao bỗng thấy hơi chột dạ.
Câu này của Ôn Hoài Du bên ngoài có vẻ như đang tự trách, nhưng thực ra đều đang chỉ trích hắn.
Vì thế, nghe xong câu này trong đầu Mặc Vô Thư đã tự động phiên dịch thành - con vì sao lại gặp một người sư tôn chẳng thèm nói một tiếng đã chạy trốn 20 năm, ngoài chuyện truyền tin nhờ con nhận trẻ nuôi trẻ dạy trẻ giúp ra thì chẳng làm được cái gì như người chứ.
Vì giúp người giữ vững lời nói dối bế quan đầy sơ hở, 20 năm nay thỉnh thoảng con còn phải lên đỉnh Vẫn Tinh Phong quét tuyết, giả vờ như người thật sự đang bế quan vậy.
Đồng thời con còn bị thử khắp nơi, không biết ngày đêm lời trong lời ngoài đều là Mặc Quân gần đây thế nào rồi? Mặc Quân đi đâu? v.v.., làm con phiền muốn chết, nhưng con quả thực không biết người đi đâu.
Nghĩ như thế, Mặc Vô Thư bất chợt thấy chột dạ.
Qủa thực, làm sư tôn, hắn có một chút không xứng chức.
Hắn giơ chén trà lên, chân thành xin lỗi Ôn Hoài Du: “Xin lỗi, Hoài Du, trở về quá vội vàng, chưa kịp báo trước cho ngươi.”
Ôn Hoài Du khóe môi giật một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sư tôn nói quá lời, vì sao phải xin lỗi đệ tử, đệ tử không tức giận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-608.html.]
Cố Diệp Phi
Nói, bưng chén trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
...
Kỳ Niệm Nhất trở về khi còn ba ngày nữa là hết năm.
Thời điểm chỉ có một mình nàng, Phi Bạch xuất hiện khá tự nhiên, cả đường từ Nam Cảnh về Thương Hoàn, Phi Bạch đều ở bên cạnh nàng, như hình với bóng, nghiêm túc chấp hành ước định một ngày nắm tay một canh giờ hẹn với nhau từ trước.
Đẩy cửa viện ra, Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy đầu tiên là một con mèo cam béo linh hoạt chạy tới chỗ nàng, đầu tiên là vô cùng thân mật cọ vào chân nàng, sau đó ngửi mấy cái rồi mới lắc đuôi rời đi.
Kỳ Niệm Nhất không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy không khí có gì đó là lạ.
Nàng ngẩng đầu thì thấy trong rừng trúc sau căn nhà trúc của nàng, tụ tập năm người nam nhân phong cách khác nhau, lúc này đang ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt của Ôn Hoài Du và Yến Hoài Phong rơi trên người Kỳ Niệm Nhất trước, rồi sau đó chậm rãi chuyển tới người bên cạnh Kỳ Niệm Nhất - Phi Bạch, cuối cùng lại thong thả trượt xuống, dừng lại trên hai bàn tay đan vào nhau của Phi Bạch và Kỳ Niệm Nhất.
Cung Lăng Châu kinh ngạc lẩm bẩm: “Cái chày gỗ Tiểu Tứ này thật sự biết mang nam nhân về nhà này…”