XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 629
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:53:34
Lượt xem: 9
Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy một luồng kiếm khí kinh thiên bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, hung hăng c.h.é.m xuống.
Trong lúc nhất thời, ở Thương Thuật Cốc đất động núi rung, tất cả mọi người lộ ra ánh mắt kinh hãi.
Mới vừa mang thần dược Vong Ưu đến cho người của núi Thiên Trạch, Thi Quần đã bị này tiếng động làm giật mình, vội vàng lao ra ngoài.
Hắn ta ở trong khung cảnh hoảng loạn lạnh lùng nói: “Còn không mau đi xem, là kẻ nào dám xông vào Thương Thuật Cốc của ta!”
Ngoài Thương Thuật Cốc, ba người và một kiếm linh đứng song song nhau.
Ba người Kỳ Niệm Nhất, Tiêu Dao Du và Sở Tư Niên nhìn ngoài cốc, có một tảng đá khổng lồ khắc ba chữ “Thương Thuật Cốc” cực lớn.
Tảng đá khổng lồ này, là lối vào của Thương Thuật Cốc, tương đương với cửa lớn của Thương Thuật Cốc.
Tiêu Dao Du nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất: “Vậy thì, kế hoạch của ngươi là gì?”
Kỳ Niệm Nhất nâng kiếm lên, tiến đến phía trước vài bước, liếc mắt nhìn tảng đá khổng lồ che trời kia, sau đó giơ trường kiếm lên cao, rõ ràng là một tư thế nâng kiếm.
Phi Bạch đã đoán được nàng muốn làm cái gì, ở bên cạnh nàng lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ nhưng lại nằm trong dự đoán.
Nhìn động tác của nàng, trong lòng Tiêu Dao Du sinh ra một vài dự cảm xấu.
Giây tiếp theo, Kỳ Niệm Nhất xoay người, kiếm khí kinh thiên phóng thẳng lên trời.
Vô số bóng kiếm hai màu đen trắng xuất hiện, sau đó hội tụ thành một thanh kiếm khổng lồ còn to hơn cả tảng đá khổng lồ che trời kia.
Thanh kiếm đen trắng khổng lồ hướng về tảng đá khổng lồ cửa vào của Thương Thuật Cốc, hung hăng c.h.é.m xuống.
Gần như trong nháy mắt, tảng đá khổng lồ vỡ vụn thành bột mịn, tiếng động này vang vọng khắp chân trời.
Như vậy vẫn chưa đủ, Kỳ Niệm Nhất đi tới trước hai bước, mỗi một bước, đều là một nhát kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-629.html.]
Thanh kiếm đen trắng khổng lồ c.h.é.m liên tiếp hai nhát kiếm vào con đường nhất định phải đi ở lối vào cốc của Thương Thuật Cốc, núi đá rơi xuống vang ầm ầm, ngăn chặn con đường nhất định phải đi qua để vào trong.
Nàng hoàn toàn không thèm khống chế liễm, sau khi làm xong những chuyện này, lập tức cầm kiếm đi vào bên trong Thương Thuật Cốc.
Chỉ thiếu chuyện viết những lời “hôm nay ta tới để đập cốc” ở trên người.
Tiêu Dao Du ở phía sau nàng, tuyệt vọng nói: “Đây là làm việc kín đáo mà ngươi nói?”
Kỳ Niệm Nhất kỳ lạ nói: “Ta vẫn chưa đủ kín đáo sao? Ta tới đập loạn chỉ dẫn theo hai người mà.”
Nàng chỉ vào con đường vào cốc phía sau bị tảng đá khổng lồ trên núi lăn xuống lấp kín: “Ta còn chặn đường, ngoại trừ chúng ta, thì không có người nào khác có thể tiến vào, người trong Thương Thuật Cốc cũng không ra ngoài được.”
Tiêu Dao Du mang vẻ mặt một lời khó nói hết, nói: “Cái ngươi lấp chính là đường bộ, người tu hành như chúng ta, biết bay.”
Phi Bạch hơi nghiêng người, lộ ra một nụ cười: “Chuyện này thì không cần phải lo lắng, mặc dù tại hạ không thể xem là một con người, nhưng vẫn có một chút tác dụng.”
Hắn chỉ lên không trung nói: “Kết hợp trận pháp với kết giới, cũng xem như thành thạo.”
Cố Diệp Phi
Phi Bạch mang vẻ mặt “mặc dù ngươi nói ta không phải người nhưng ta cũng không mang thù”.
Tiêu Dao Du nghệch mặt, đi theo phía sau Kỳ Niệm Nhất, vào trong Thương Thuật Cốc.
Sở Tư Niên ở bên cạnh Tiêu Dao Du, nghe thấy nàng ta không thể nhịn được hỏi: “Làm việc kín đáo của nàng ấy, thật sự không quá giống với người khác.”
Tiêu Dao Du nhìn về phía Sở Tư Niên: “Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai ngăn cản nàng ấy sao?”
Khuôn mặt lạnh lùng của Sở Tư Niên có một chút kinh ngạc, rồi lại chần chờ hỏi: “Tại sao phải ngăn cản nàng ấy?”
Hắn nhìn bóng dáng chói sáng đi ở phía trước hai người họ, nói: “Nàng ấy nên là như vậy.”
Tiêu Dao Du: “...”
Nàng nhìn về phía Sở Tư Niên, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi từ “Đây là kẻ đáng thương đồng bệnh tương liên bị công chúa điện hạ khống chế giống như ta” biến thành “À, chính là mấy người các ngươi dung túng cho nàng trở thành như vậy”.