XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 750
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:27:20
Lượt xem: 10
Ngọc Hoa Thanh cực kỳ giận dữ: “Ngươi---”
Kỳ Niệm Nhất đón lấy ánh mắt tức giận của lão, nhẹ giọng nói: “Ngọc minh chủ, tại sao người gánh vác Thiên Mệnh lại là lão, chẳng lẽ lão không biết sao?”
Ngọc Hoa Thanh nhíu chặt đôi mày, lão không biết xảy ra sơ sót ở phân đoạn nào.
Thiên Cơ Tử thở dài một tiếng: “Ngọc minh chủ, Thiên Cơ Tử ta có thể gạt người, nhưng mệnh bàn thì không.”
“Tất cả dòng sinh mệnh quấn quanh mệnh bàn này đều chỉ về phía ngươi.”
Thiên Cơ Tử kéo Tinh Trần Sa che mắt xuống, để lộ đôi mắt xám trắng kia, lần đầu tiên cho mọi người nhìn thấy hai mắt của hắn.
Đôi mắt này không phải hoàn toàn ảm đạm không có ánh sáng, đáy mắt hắn phảng phất ngưng đọng thành một sự huyền diệu nào đó, tựa như một vũng nước sâu lạnh lẽo vô tận, không có điểm cuối, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Thiên Cơ Tử nhẹ giọng nói: “Bởi vì nhìn thấy thiên mệnh, tiết lộ thiên cơ, ta đã trả giá bằng đôi mắt này. Thiên cơ đã định, nếu người tiết lộ thiên cơ nói dối, chỉ gặp phải sự phản phệ đáng sợ hơn, thân thể tàn tạ này của ta, làm sao mà trụ được. Lời vừa rồi ta nói câu nào cũng là thật.”
Hắn nhíu mày, hai mắt trống rỗng lại lộ ra một ít cảm xúc vi diệu.
“Thế nhưng, điều này không có nghĩa là kết quả đoán mệnh năm đó nhất định phải giống với kết quả hiện tại.”
Thiên Cơ Tử thở dài nói: “Mệnh số, là sẽ thay đổi.”
Chẳng biết tại sao khi Thiên Cơ Tử nói những lời này, Kỳ Niệm Nhất đột nhiên cảm giác được Thiên Mệnh Thư đã lâu không có động tĩnh trong Tử Phủ, đã bắt đầu nóng lên.
Cố Diệp Phi
Cây bút treo trên tim nàng dường như đã đến gần quyển sách hơn một chút.
Ngọc Hoa Thanh ngẩn người trong chớp mắt, có chút không hiểu được lời của Thiên Cơ Tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-750.html.]
Mệnh số sẽ thay đổi?
Lão cảm thấy quả thật hoang đường: “Cho dù mệnh số là sẽ thay đổi, chẳng lẽ thật trùng hợp như vậy, người gánh vác Thiên Mệnh từ nàng biến thành ta?”
--- “Không phải trùng hợp, chỉ là sự khác biệt của mỗi lựa chọn của ta và lão, đã đẩy chúng ta đến tình huống hiện tại mà thôi.”
Kỳ Niệm Nhất ngước đối diện với ánh mắt sợ hãi xen lẫn khinh thường của Ngọc Hoa Thanh, nàng nhẹ giọng hỏi: “Lão còn nhớ Ẩn Tinh không?”
Sắc mặt Ngọc Hoa Thanh thay đổi rõ rệt.
Mọi người vây xem nhìn thấy cảnh này càng thêm khó hiểu.
Vì sao khi Kỳ kiếm chủ nói ra cái tên này thì Ngọc minh chủ giống như cực kỳ sợ hãi?
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất sâu thẳm, nàng nhớ tới những gì mình nhìn thấy trong mộng, m.á.u thịt Ẩn Tinh bị xé rách, xương cốt nàng bị lóc ra bằng đao, cuối cùng nàng ngẩng cao đầu ở bên Thâm Uyên và nhảy xuống.
“Cho tới bây giờ, hình như Ngọc minh chủ vẫn còn không biết người gánh vác Thiên Mệnh rốt cục là ai.”
Kỳ Niệm Nhất nhỏ giọng nói một câu: “Ngọc minh chủ từng vào thành Vân Trung, trả lời ba câu hỏi của Bạch Trạch, vậy chắc là không xa lạ gì đối với cái c.h.ế.t của Bạch Trạch ngàn năm trước và chân tướng Thâm Uyên xuất hiện như thế nào.”
Ngọc Hoa Thanh rốt cục ý thức được điều gì, trong ánh mắt lão hiện lên một chút bối rối, sắc mặt tối sầm xuống từng chút một.
Kỳ Niệm Nhất cười khẽ một tiếng: “Thâm Uyên là do ác niệm và tội nghiệt trong lòng năm kẻ g.i.ế.c thần kia hình thành, có lẽ ban đầu là như vậy nhưng một ngàn năm trôi qua, nó dần dần tích lũy tất cả ác ý trên toàn bộ đại lục, đã lớn mạnh đến mức không thể vãn hồi.”
Nàng bước thêm một bước, nhìn chằm chằm Ngọc Hoa Thanh và ý vị thâm trường nói: “Ngọc minh chủ có nghĩ tới không, một ngàn năm qua có nhiều người gánh vác Thiên Mệnh hiến tế như vậy, vì sao bọn họ vừa hiến tế là có thể trấn áp Thâm Uyên, chẳng lẽ là cái danh người gánh vác Thiên Mệnh hư vô kia thật sự có tác dụng.”
Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng nói: “Đương nhiên không phải, sở dĩ người gánh vác Thiên Mệnh có thể trấn áp Thâm Uyên, là bởi vì những thứ dưới Thâm Uyên kia sợ hãi năng lực huyết mạch của họ, sợ hãi thứ sức mạnh thuộc về Bạch Trạch trên người họ.”