Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 769

Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:41:39
Lượt xem: 6

Thiên Cơ Tử cười nói: “Xin lỗi, khẩu vị của ta hơi thiên ngọt.”

Ngọc Trùng Cẩm xua tay, sau khi uống cạn nước trà còn dư lại, cảm giác ngọt ngấy bị vị trà tươi mát đè xuống, trong cổ họng lại dâng lên một vị cay ngọt vô cùng.

Vị đắng làm đầu óc đã hỗn loạn rất nhiều ngày của hắn có chút tỉnh táo.

Ngọc Trùng Cẩm hạ giọng nói, hai mắt vẫn luôn rũ xuống nhìn về văn án trên mặt bàn, giọng nói khàn khàn: “Ta chỉ có thể hỏi một vấn đề, đúng không.”

Thiên Cơ Tử gật đầu: “Nếu dựa theo phần thưởng của Nam Hoa luận đạo lúc ấy mà nói, thì đúng là chỉ có thể hỏi một vấn đề.”

“Vậy thì tiểu công tử, đã suy xét kỹ xem muốn hỏi chuyện gì chưa?”

Thiên Cơ Tử không nhìn thấy dáng vẻ của Ngọc Trùng Cẩm, trong mắt hắn chỉ có vô số sợi tơ sinh mệnh quấn quanh trên người Ngọc Trùng Cẩm, bây giờ đã quấn thành một mớ hỗn độn không thể giải quyết được.

Thiên Cơ Tử loay hoay trên bàn tính, hờ hững nhớ lại rất nhiều người lúc trước đã trả giá đủ loại đại giới để đi đến trước mặt hắn.

Trong một đời người có rất nhiều chi tiết có thể thay đổi cả đời họ.

Có vài người sinh ra đã ở trong vũng bùn, nắm lấy cơ hội chuyển mình, cũng có thể nghênh đón tương lai tốt đẹp hơn.

Có vài người sinh ra đã là dệt hoa trên gấm, nhưng lại không biết khi nào sẽ ngã xuống Thâm Uyên vô tận.

Đối mặt loại chuyện nhìn lén Thiên Mệnh này, dù là ai cũng sẽ thận trọng rồi lại thận trọng.

Một vấn đề, thật sự quá khó để lựa chọn.

Mấy năm nay, Thiên Cơ Tử không biết đã gặp qua trò hề của bao nhiêu người.

Cũng không biết vị tiểu công tử này, sau khi trải qua đả kích như vậy, sẽ muốn hỏi chuyện gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-769.html.]

Phía đối diện truyền đến tiếng hít thở cực kỳ không bình tĩnh của Ngọc Trùng Cẩm, trong đầu hắn ta có vô số suy nghĩ, chuyện xảy ra ngày ấy không ngừng lặp lại ở trước mặt hắn ta, khiến hắn ta đau khổ nhắm mắt lại.

Giọng nói của Ngọc Trùng Cẩm trộn lẫn sự trong sáng của một thiếu niên và ồm ồm của tuổi mới thành niên, nghe trong trẻo giống như một cục đá cộm tay giấu trong gấm vóc.

Cuối cùng, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt hàm chứa cảm xúc vỡ nát và đau đớn, cao giọng hỏi: “Ta muốn hỏi, có cách nào không, thật sự giải quyết được Thâm Uyên.”

Động tác đùa nghịch bàn tính của Thiên Cơ Tử chợt dừng lại, trên mặt xuất hiện nét kinh ngạc rõ ràng, hắn không tin nổi nói: “Chuyện ngươi muốn hỏi ta, chỉ có chuyện này?”

Ngọc Trùng Cẩm khẽ mím môi, thấp giọng nói: “Đương nhiên không phải, chuyện muốn hỏi vẫn còn rất nhiều, nhưng đây là chuyện mà ta muốn biết nhất.”

Thiên Cơ Tử dùng một tay ôm mặt, nhìn sợi tơ sinh mệnh quấn quanh trên người Ngọc Trùng Cẩm không ngừng thay đổi, giống như nội tâm của Ngọc Trùng Cẩm đang giãy giụa để tìm một lối thoát cho chính mình.

Thật lâu sau, Thiên Cơ Tử mới khẽ thở dài: “Thật đúng là... nằm ngoài dự đoán của ta.”

Cố Diệp Phi

Cơ hội ngàn năm có một như vậy, Ngọc Trùng Cẩm vậy mà không hỏi bất cứ chuyện gì có liên quan đến mình hoặc là Ngọc Hoa Thanh, mà là hỏi phải giải quyết Thâm Uyên như thế nào.

Ngọc Trùng Cẩm khẩn thiết nhìn hắn, giống như bắt được rơm rạ cứu mạng: “Có không?”

Thiên Cơ Tử chuyển bàn tính trong tay, nhẹ giọng nói: “Ta cũng không biết.”

Sắc mặt của Ngọc Trùng Cẩm lập tức trầm xuống: “Vấn đề này, ngay cả ngài cũng không thể trả lời sao?”

“Nhưng ta cảm thấy là có, hoặc có thể nói, ta tin chắc là có.” Giọng nói của Thiên Cơ Tử vang lên ngay sau đó.

Ngọc Trùng Cẩm sửng sốt, không biết tại sao Thiên Cơ Tử lại nói như vậy.

Ánh mắt trống rỗng của Thiên Cơ Tử nhìn vào hư không không biết ở nơi nào, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng.

“Nếu ta thật sự có thể nhìn trộm cách để giải quyết Thâm Uyên, thì cũng sẽ không xuất hiện thêm một người gánh vác Thiên Mệnh phải hy sinh.”

Khóe miệng hắn bạnh thành một đường, nhẹ giọng nói: “Về Thâm Uyên, đã vượt qua khỏi phạm trù của thiên cơ mà ta có thể nhìn trộm, chuyện ta có thể biết, cũng chỉ có một chút mà thôi.”

Loading...