XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 780
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:44:16
Lượt xem: 11
Nghe vậy, trên mặt Vô Nhai Kiếm Tôn xuất hiện sự hổ thẹn xen lẫn chút sợ sệt.
Lão yên lặng một hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, già rồi, bắt đầu sợ chết, càng sợ lại phải c.h.ế.t thêm một lần nữa.”
“Không muốn tới gần Thâm Uyên, sợ lại lần nữa bị Thâm Uyên hấp thu vào trong, quay trở lại cái thế giới không thấy ánh mặt trời kia.”
Khi lão còn là một du hồn, mờ mịt sống qua ngày trong Thâm Uyên thì không có cảm giác như vậy.
Nhưng sau khi lão tỉnh táo lại, biết bản thân hiện tại đang trong tình huống như thế nào, hơn nữa lại biết những điều tốt đẹp của thế giới bên ngoài, biết được tồn tại là một chuyện đẹp đẽ tới mức nào, vậy nên không thể chịu đựng được cảnh sinh hoạt như thế nữa.
Ngoài cửa truyền tới giọng nói ôn hòa hiền hậu của Mặc Vô Thư.
“Sợ c.h.ế.t không có gì đáng xấu hổ, nhất là khi người đã từng c.h.ế.t một lần vì chúng sinh thiên hạ.”
Mặc Vô Thư nhìn Vô Nhai Kiếm Tôn, trịnh trọng nói: “Năm đó ngài c.h.ế.t trận quá đột nhiên, có một câu nói vẫn chưa kịp nói ra, bây giờ nói cũng không muộn.”
“Chuyện sau này, người có thể yên tâm giao cho chúng ta, ngài hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
...
Nghe Mặc Vô Thư nói xong ngọn nguồn, Kỳ Niệm Nhất sắc mặt hiểu rõ: “Quả nhiên là như vậy.”
Mặc Vô Thư hỏi: “Bên con thế nào?”
Kỳ Niệm Nhất nhấp một ngụm canh nóng cho ấm người, nói: “Văn Ly Giang cũng không phải thoát ra từ Thâm Uyên.”
Nàng dừng lại một lát, không biết dùng từ gì để hình dung chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-780.html.]
“Năm người kia vẫn luôn cảm thấy bọn họ ở trong Thâm Uyên chỉ là một bậc thang để bọn họ đi tới Tiên giới. Người phi thăng cần phải loại bỏ uế vật, trảm tam thi, hấp thụ tín ngưỡng chi lực, sau khi hoàn thành được ba bước này mới có thể hoàn toàn phi thăng.”
Kỳ Niệm Nhất: “Cái ‘uế vật’ mà bọn họ phải loại bỏ có hỗn hợp năng lượng của Bạch Trạch, chôn ở Bồng Lai tiên trì, hóa thành một hạt giống máu. Mà tam thi bị c.h.é.m đã tiến vào cơ thể Phật tử của Phật quốc rồi được sinh ra… cũng chính là Đại sư huynh. Cuối cùng hấp thu tín ngưỡng chi lực, chính là nguyên nhân chân chính khiến Thâm Uyên hình thành và khuếch trương - là những ác niệm có mặt ở khắp mọi nơi.”
Kỳ Niệm Nhất lãnh đạm nói: “Quan hệ giữa năm người kia cũng không hòa hợp, vì tranh đoạt đại đạo nên cũng từng c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau, Văn Ly Giang là bị bại trận trong lần đó, linh hồn tán loạn, chỉ trốn được một nửa linh hồn ra ngoài rồi tiến vào một thanh chủy thủ. Trong nhận thức của lão, lão đã bị người khác đánh lén, phi thăng thất bại.”
Kỳ Niệm Nhất khẽ nhíu mày, như đang tự hỏi, cũng có vẻ như đang tự nói: “Ác niệm, có thể bị loại bỏ hoàn toàn hay không?”
Mặc Vô Thư nói thẳng: “Không có khả năng.”
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất chậm rãi nói: “Có lẽ không cần loại bỏ hoàn toàn nó.”
Nàng suy tư nói: “Mọi người đều có ác niệm, bao gồm người và con. Nhưng đại đa số người đều có thể khống chế được ác ý của mình, đây mới là trật tự của thế giới, mà hiện tại ác niệm quá mạnh, thậm chí đã bắt đầu cắn nuốt đại lục, nói cách khác… thế giới của chúng ta đã hoàn toàn mất cân bằng.”
“Con biết không thể loại bỏ ác niệm vĩnh viễn, nhưng chỉ cần nuốt hết những ác niệm trong Thâm Uyên, làm cho thiện ác cân bằng trở lại, lúc này mới có thể làm thế giới này quay lại bộ dáng ban đầu.”
Mặc Vô Thư khẽ than một tiếng, nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất: “Sau này, con định làm thế nào?”
Không đợi nàng đáp lời, Mặc Vô Thư đã nói tiếp: “Thôi, chắc chắn lại là chuyện gì đó vô cùng nguy hiểm.”
Kỳ Niệm Nhất nhoẻn miệng cười: “Người lại biết rồi sao?”
Mặc Vô Thư khẽ nhún vai: “Bởi vì trước kia khi ta muốn đi làm một chuyện gì đó, Linh Hư Tử cũng lải nhải với ta như vậy.”
Kỳ Niệm Nhất lại nói: “Nhưng lần này, thật sự không có nguy hiểm gì cả.”
Nàng cầm chén sứ trong tay, nhìn hơi nóng bốc lên trước mặt rồi biến thành khói trắng.