Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-05-08 12:28:20
Lượt xem: 556
Lớp 3 năm Ba. (3/3)
Một cái chân dài vắt ngang qua mặt bàn khiến chiếc quần đồng phục màu xanh đậm bị ép tạo thành những nếp gấp, nhưng xem ra chủ nhân của cái chân này lại chẳng để ý mấy.
Thiếu niên tóc vàng có vẻ như đang chìm trong cơn giận dữ nào đó không thể giải thích nổi, mà cảm xúc ấy, hình như… bắt nguồn từ chính cậu.
Cậu, Tạ Ninh.
Trong năm năm liên tiếp là học sinh ba tốt của thành phố Hoa Giang, học giỏi, ngoại hình đẹp, từ nhỏ đến lớn không hề trêu chọc ai quá trớn, chuẩn “con nhà người ta” – Tạ Ninh!
“Nghe nói mày là cái đứa nhà giàu mới nổi đòi ôm cứng đùi Đoàn Lăng hả? Thằng ẻo lả này, mày chui từ chỗ nào ra đấy?”
So với cái sự hùng hổ đến hỏi tội dọa người, giọng điệu của chân dài lại chỉ miễn cưỡng tạm coi là cứng rắn, mà trong sự cứng rắn ấy còn kèm theo một chút tủi thân khó phát hiện, giống như đang ngầm nói “rõ ràng là ông đây đến trước chứ.”
Tạ Ninh ngồi trên ghế xoay từ từ ngẩng đầu lên, trực tiếp đối diện với cái chân dài cùng với oán khí từ đám học sinh đằng sau chân dài, tự đáy lòng cảm thấy chắc là bọn họ nhận nhầm người.
Nhưng nếu họ không nhầm, vậy hẳn là chính mình đang nằm mơ rồi, không hiểu mơ kiểu gì lại thành thế này, hơi giống quyển tiểu thuyết m.á.u chó cậu đã đọc nhiều lần trước khi lăn ra ngủ.
“Cho hỏi…bạn là?” – Cậu nuốt nước bọt, lễ phép đáp lời.
Rầm rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, bàn học bị đá bay nửa thước kéo theo linh hồn bé nhỏ của Tạ Ninh bị dọa cho một cái run lẩy bẩy, ngậm chặt miệng.
“Thằng ẻo lả này giả vờ cái gì?! Đoạn Lăng chỉ chơi đùa với mày thôi, thực sự nghĩ bọn này không dám làm gì mày ấy hả?”
Chân dài nói thật giống như là đang uy hiếp, đấy là nếu như bỏ qua việc hắn tủi thân bật khóc nức nở.
Tất nhiên là mấy người dám rồi! Sao lại không dám! Tạ Ninh cúi đầu điên cuồng chửi thầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-1.html.]
Cái chân co rút đau đớn, xem ra là bị cái bàn đập trúng rồi, lấy một không thể chọi lại với mười mấy người, lúc này ngoài việc oan ức ôm chân tỏ vẻ đáng thương, cậu cơ bản là không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Quan trọng nhất chính là, cậu không hiểu rõ tình huống, rốt cuộc là đang nằm mơ, vẫn là mơ sao?!
Trong trí nhớ của cậu, trường học vốn phải có bầu không khí tốt đẹp, là nơi nghiêm túc trang trọng, bạn học tốt bụng lại thiện lương, dũng cảm làm việc nghĩa.
Nhưng hiện tại rõ ràng là tiết tự học buổi tối, cậu lại bị một đám học sinh vây lại trong phòng học; bốn phía xung quanh rất nhiều bạn cùng lớp ngồi đấy nhưng đều làm như không thấy ánh mắt xin giúp đỡ của cậu.
Rốt cuộc sao lại thế này?!
Bạn cùng lớp đã không đáng tin cậy, Tạ Ninh đành lén lút móc di động ra, định tùy tiện tìm một người nào đó xin trợ giúp hoặc là trực tiếp báo cảnh sát giải quyết, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến một tiếng hô lớn.
“Hà Mạn Quyển! Mấy cậu làm gì vậy?!”
Ngón tay đang gõ số điện thoại của Tạ Ninh chợt cứng đờ.
Chân dài tên Hà Mạn Quyển xoa xoa khóe mắt ửng đỏ, quay ra phía cửa, khuôn mặt trắng nõn thoắt cái trở nên hung dữ: “Cố Tử Chân, mày đừng có giả vờ làm người tốt!”
Ngón tay của Tạ Ninh giờ muốn rút gân luôn rồi.
Nhưng thực tế chứng minh, đây không phải nằm mộng, cậu thực sự có cảm giác đau.
Hà Mạn Quyển? Cố Tử Chân? Còn có…Đoàn Lăng?
hongduala9
Nói giỡn à…
Khóe miệng cùng ngón tay cậu run rẩy, một tia hy vọng còn xót lại hoàn toàn tan biến.
Là một người theo chủ nghĩa duy tâm, trước giờ Tạ Ninh chỉ luôn đọc những quyển tiểu thuyết mà không có một chút quan hệ nào với tên của mình, chính là để tránh cho một ngày nào đó xuyên vào sách rồi chịu khổ.