Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-10-05 18:40:46
Lượt xem: 42
Nghe được hai chữ chia tay từ miệng của Hà Mạn Quyển, thần kinh của Đoàn Lăng đột nhiên trở nên nhạy cảm: “Cậu ta còn nói chuyện này với cậu rồi?”
Hà Mạn Quyển bị tra hỏi liền sợ hãi rụt đầu lại, nói chuyện lắp bắp: “Không… không, nói cái gì chứ?”
Có trí nhớ tuyệt vời cũng không phải là một chuyện tốt, nội dung có trên cuốn vở kia lại hiện lên trong óc.
Làm nửa ngày, những lời đồn người khác truyền miệng gì đó, căn bản không phải vì yêu đương chó má gì hết, mà là vì nghĩ chia tay, tuy là vụ việc đó đã qua được mấy ngày rồi, nhưng khi nhớ tới Đoàn Lăng vẫn rất tức giận.
Làm hắn càng kinh ngạc hơn, ngọn nguồn của cơn tức giận này cũng xuất phát từ việc Tạ Ninh dám nghĩ đến chia tay, có liên quan đến những từ “chửi bới” đủ loại trên xuống vở, ngược lại nếu không có chuyện chia tay thì hắn sẽ bớt tức hơn.
Hà Mạn Quyển đột nhiên nói: “Đúng rồi, vừa rồi em hỏi Tạ Ninh có bị ai khi dễ hay không, thì cậu trả lời là bị người ta khi dễ!”
Đột nhiên ngón tay của Đoàn Lăng cứng khựng lại.
Sau một lại, hắn bỏ cuốn sách xuống bàn rồi đứng dậy vòng đến trước mặt của Hà Mạn Quyển, kéo cổ áo của anh.
“Đừng nhúc nhích, mau nhắm mắt lại.”
Hà Mạn Quyển run bần bật vì sợ: “Anh Lăng! Em nói về Tạ Ninh cũng không được hay sao!” Đừng vả mặt em! Ba ba ơi xin hãy…”
“Mẹ nó vô nghĩa! Nhắm lại!”
Hà Mạn Quyển đã chết.
Thế giới của anh đột nhiên an tĩnh một cách kì lạ, lúc sau lại ngửi được mùi hương nhạt nhẽo nào đó, rõ ràng đã nhắm mắt, Hà Mạn Quyển có thể cảm giác được sự áp bách đang sát vào người mình.
Mặt anh càng ngày càng hồng, đang muốn nói chuyện, lại nhận thấy Đoàn Lăng bất động, mà bọn họ chỉ cách nhau có nửa cánh tay.
“Chết! Gặp quỷ!”
Anh tức giận, mê man mắng liên tục trong suy nghĩ, sau đó anh lại bị vứt trả về chỗ ngồi, Hà Mạn Quyển mở mắt ra, chỉ nhìn thấy bóng dáng ủ rũ của Đoàn Lăng đi ra khỏi phòng.
......
Nam Cao tan học sớm hơn Dương Trừng tận nửa giờ đồng hồng.
5 giờ rưỡi chiều, ở ngay cổng trường Nam Cao, hai tay của Đoàn Lăng đút vào trong túi quần, lười biếng dựa vào thân cây.
Tiếng loa hưng phấn vang vọng giữa không trung, hắn giương mắt nhìn quanh khu vực của Nam Cao, khoé miệng của hắn nhẹ cong, không hề có ý định che giấu sự khinh miệt của mình.
Đoàn Lăng kiêu ngạo, không thèm để mắt đến bọn học sinh của Nam Cao, làm chúng tức giận nghiến răng.
“Đm! Tại sao nó lại tới đây!”
“Mới vừa khai giảng đã tới tận cổng, còn dám đi một mình, nó cho rằng Nam Cao chúng ta không có ai à!”
“Mày mau tránh ra! Chắn tầm nhìn của tao rồi! Ai đến đánh nó đi, nhưng đừng đánh vào mặt nó…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-101.html.]
“Mẹ nhà ngươi, rất có tiền đồ!”
Hào quang của vạn nhân mê thật sự rất chói, mặc dù là học sinh của Nam Cao, nhưng một số người có chính kiến kém đều bị d.a.o động bởi nhan sắc ấy.
Đợi hơn mười phút, Đoàn Lăng dần dần mất kiên nhẫn.
Hắn đi đến chỗ nữ sinh cách gần mình nhất, cô gái tóc ngắn đang lén lút cầm di động chụp hình thì bị giật mình, hắn nâng chiếc cằm của cô nàng lên: “Này, Tạ Ninh đang ở đâu?”
Khuôn mặt của nữ sinh tóc ngắn không đổi sắc mà thu hồi di động, nghiêng đầu nghi hoặc.
“Tạ Ninh là ai vậy?”
.......
Bản thân Tạ Ninh thì đang bất động, tay chân lạnh lẽo, như bức tượng đứng ngốc tại chỗ ngồi của mình…
Nghe thấy lời nói hươu nói vượn của Khương Trầm Ngư, tâm trạng của Mạnh Kỳ Cửu vừa mới hạ nhiệt được một chút thì lại phun trào, hận không thể đánh c.h.ế.t cái loa nói nhiều này.
“Thật là…!”
Anh l.i.ế.m liếm môi, chân tay luống cuống cố gắng giải thích: “Cậu đừng nghe nó nói bậy, tôi không nghĩ đến việc yêu đương, tôi chỉ là…”
“Cái gì?” Tạ Ninh vừa tỉnh mộng, ngẩng đầu nhìn anh.
Ngay khi nghe được tin Đoàn Lăng đang ở cổng trường, đầu của cậu liền ngẩn ra, câu nói kế tiếp cũng không nghe rõ, vẫn chưa mất hết sự kinh ngạc đã nhìn thấy Mạnh Kỷ Cửu, bàn tay của anh đang nắm chặt lại thành quyền, cuộn tròn lại rồi đi đến bên cạnh.
Tạ Ninh ngây ngốc, nguyên nhân thật sự có liên quan đến tên Đầu Húi Cua này.
Nếu không phải do bị một quyền kia làm kinh động, cậu không có khả năng nhớ tới ký ức vào đến nghỉ phép đó, lúc này Đoàn Lăng lại tìm tới cổng. Sắc mặt của cậu đỏ bừng rồi trắng bệnh, thật sự rất hoảng hốt.
Vốn tưởng rằng đã đá nhân vật chính rồi, ai ngờ lại hôn môi với vai chính chứ?!
Mặt khác ký ức rất mơ hồ, chỉ có duy nhất việc hôn nhau suốt năm phút là nhớ rất rõ.
hongduala9
...Sống không còn gì luyến tiếc.
Trong lúc nhất thời, Tạ Ninh cũng không biết bản thân mình cảm khái vì nụ hôn đầu tiên đã mất, hay tuyệt vọng vì cốt truyện lớn sau đó bị sụp đổ.
Thời điểm Mạnh Kỷ Cửu vẫn còn nắm chặt tay, có một người chạy đến bên cạnh vội vàng nhắc nhở.
“Kỳ Cửu, trước mắt mày đừng đánh thằng đó nữa! Đoàn Lăng tìm tới tận cổng chúng ta rồi!”
Mạnh Kỳ Cửu tiến lên một bước: “Thằng đấy tới đây làm gì?”
“Ai biết chứ! Nó đến đây để tra hỏi gì đó!”
“Đúng vậy! Tạm thời đừng động đến con nhím, chúng ta cùng đánh c.h.ế.t thằng Đoàn Lăng đã!”