Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 207
Cập nhật lúc: 2025-02-09 17:34:43
Lượt xem: 10
Nắng đầu xuân vừa ấm áp vừa rực rỡ, đóa hoa dành dành trắng muốt được chiếu rọi tỏa ra những tia sáng li ti, chiếc ghế mây tre màu nâu sẫm đung đưa thật chậm, nằm trên đó là một cô gái mặc chiếc áo len cashmere mỏng màu xám đậm đơn giản, cuốn sách bìa mềm màu xanh lam che khuất mặt cô, mái tóc dài đen mực xỏa ra sau ghế.
Cảnh xuân trầm lắng mà hòa hợp thì bỗng nhiên có tiếng tra chìa khóa vào ổ từ cổng lớn, một lát sau cửa bị mở ra từ bên ngoài một chàng trai tuấn tú xuất hiện ở khung cửa, trong tay cầm theo mấy túi rau dưa thịt bò.
Sau khi vào cửa thì cúi đầu thay giày tiện thể ngẩng đầu thoáng nhìn ra ban công.
Cam Điềm nghe được tiếng động từ ngoài cửa, cầm cuốn sách trên mặt xuống ngồi dậy nghiêng đầu nhìn về phía huyền quan thấy tiểu bát đang thay giày đi vào bếp, cô đặt cuốn sách trong tay lên chiếc bàn trà bằng thủy tinh nhỏ bên cạnh ghế mây đứng dậy đi vào phòng bếp hỏi tiểu bát “Không ai theo dõi chứ?”.
Tiểu bát đi vào phòng bếp đặt mớ đồ ăn mới mua xuống, lấy tạp về đang treo trên móc ra quàng vào cổ, đưa hai tay ra sau lưng buộc dây “Không có, đây là chuyện tình chứ không phải chuyện bắt cướp đâu chỉ cả à?”.
Cam Điềm trông như vừa sinh ra đã không có xương, dựa vào khung cửa xin tiểu bát một quả cà chua sống để ăn vặt.
Cắn hai miếng cô thấy cậu ấy rửa rau thái nhỏ nhàn nhã hỏi “Tôi đã biến mất bốn ngày rồi nam chính có nổi điên không nhỉ?”.
Tiểu bát đặt cà chua đã thái nhỏ lên chiếc đĩa sứ trắng “Ừm, giờ anh ta đang điên cuồng tìm chị, thật sự rất lo lắng đấy. Chờ thêm vài ngày nữa anh ta sẽ tự đến giới hạn của mình thôi, khi đó chị hãy xuất hiện, hẳn là anh ta sẽ không làm giá nữa đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/207.html.]
Cam Điềm cầm cà chua đắc ý nói ‘Tôi đã nói mà trên thế giới này làm gì có ai chống lại được mị lực của tiểu điềm điềm này, đại lão thì sao, nam chính thì sao, còn không phải đều bị tôi ăn sạch cả rồi.”
Tiểu bát hơi cười cười “Chị Cả em thấy chúng ta còn cần một màn lên sân khấu hoành tráng đấy.”
Cam Điềm không hiểu, toàn bộ nghe theo chỉ dẫn của tiểu bát, cô tiếp tiếp tục cắn một miếng cà chua, dùng ngón út lau đi chất lỏng màu đỏ chảy ra từ khóe miệng, nhìn bóng lưng đang thái rau của tiểu bát “Sân khấu ở đâu? Hoành tráng kiểu gì?”.
Tiểu bát đứng cạnh tủ chén quay đầu liếc cô một cái “Chị cả, chị xem tivi trước đi, em làm cơm xong rồi gọi chị, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Thấy tiểu bát cần tập trung nấu cơm Cam Điềm cũng không quấy rầy cậu ấy nữa, cầm lấy nửa quả cà chua chưa ăn xong ra ban công tiếp tục phơi nắng.
Căn nhà này được thuê sau khi cô trốn khỏ biệt thự của Phong Cảnh Hàng, chỉ là gấp gáp tìm đại một chỗ ở bởi vì nếu ở khách sạn thì cần phải có căn cước công dân chỉ cần ra trong hệ thống sẽ biết cô ở đâu nên không thể nào ở khách sạn được, chỉ đành gấp rút tìm một căn nhà cho thuê.
Sau khi cô trốn ra khỏi nhà họ Phong liền rút ngay sim ra bỏ vào ví, sau đó mua một cái sim tạm thời ở bên đường để nhét vào di động .
Mưa Bụi Tháng Ba
Không đứng tên thật nên dùng xong có thể vứt đi, trước mắt thì sim của La Suy Tử và Tiểu bát đều không đứng tên thật, chưa được xác nhận danh tính.