Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 217

Cập nhật lúc: 2025-02-11 09:42:36
Lượt xem: 20

Cam Điềm ngẫm nghĩ làm quen với các chuyên gia trong giới cũng không phải chuyện không tốt, dứt khoát nói cho ông tên thật và số điện thoại thường dùng của mình.

 

Sau khi đọc xong số di động, cô cũng không nấn ná lâu, cùng La Suy Tử vẻ mặt như gió xuân lách mình ra khỏi đám đông, dẫm lên bùn vàng đi tới chiếc xe vip màu đen của bọn họ.

 

Họ đi đến cạnh xe, mở cửa bước vào.

 

Cam Điềm vừa ngồi vào ghế phó lái đã nằm liệt ra, ngay cả dây an toàn cũng không muốn giơ tay thắt.

 

Hít sâu vài hơi mới vươn tay kéo dây an toàn lên, gục xuống nói với La Suy Tử “Chạy mau lên.”

 

La Suy Tử cũng biết cô đang trốn Phong Cảnh Hàng, không chút do dự khởi động xe, một chân dẫm chân ga tiêu sái phóng đi.

 

Cam Điềm ngồi trên xe mặc kệ cậu chở đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn gương chiếu hậu chỉ sợ có người theo dõi.

 

Cô thấy không có người đặc biệt chú ý tới hành tung của cô và La Suy Tử cô mới an tâm thở vào.

 

Cô mệt mỏi không muốn nghĩ thêm gì nữa vì vậy suốt dọc đường đều nhắm mắt nghỉ ngơi.

Vùng ngoại thành cũng không xa lắm rất mau đã vào trong nội thành, Cam Điềm và La Suy Tử tìm một quán ăn nhỏ cùng nhau ăn gì đó.

 

Sau khi đánh chén no nê thì trở về căn phòng đi thuê của mình, cô bảo La Suy Tử sau khi đưa cô về thì đi tìm tiểu bát.

 

Sau khi về nhà thì không muốn làm chuyện gì khác khóa trái cửa số kéo rèm che lại, sau khi tắm gội rồi sấy tóc xong cô lên giường đi ngủ.

 

Mới đầu nằm xuống giường cô còn nằm xem điện thoại một lúc nhưng mới xem chưa tới 5 phút đã bắt đầu ngáp, hai ba phút sau di động vẫn còn trên tay nhưng cô đã ngủ rồi, đèn đầu giường vẫn còn sáng tỏa ra ánh sáng màu vàng dịu nhẹ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/217.html.]

Giấc ngủ này rất sâu, buổi sáng hôm sau cô bị điện thoại của La Suy Tử đánh thức.

 

Mưa Bụi Tháng Ba

Buổi sáng cô có cơn gắt ngủ khi rời giường, cô cau mày không mở mắt, duỗi tay sờ lung tung trên giường, sờ được điện thoại mới hơi mở mắt ra nhìn điện thoại, đưa đến bên tai rồi lại nhắm mắt giọng nói uể oải mềm mại ừm một tiếng.

 

La Suy Tử gào to ở đầu kia điện thoại “Chị cả nổi tiếng rồi, nổi tiếng rồi, chị nổi tiếng trong một đêm đó, chỉ có biết không? Bát Cam Đường của chúng ta nổi tiếng rồi.”

 

Cam Điềm khi nghe chuyện này cũng không hề hưng phấn như La Suy Tử, vẫn mê mang nhắm mắt không đứng đắn nói tiếp “Nổi tiếng đến mức nào, thoát vòng luôn sao?”.

 

“Vậy thì không có.”

 

Nháy mắt La Suy Tử không còn kích động như vậy nữa “Nổi tiếng trong giới còn chưa đủ sao, chúng ta lại không phải người trong giới gãi trí mọi người đều thích được vốn dĩ giới đồ cổ đã không phải là ngạch cửa thấp, càng không phải cái vòng tròn mà mọi người đều quan tâm, những người tầng lớp bình thường không ai mê chơi thứ này cả, khả năng có thế thoát vọng là rất thấp.”

 

Cam Điềm chỉ tùy ý trả lời La Suy Tử không hề có ý tạt cho cậu ấy một gáo nước lạnh, cô vẫn còn đang trong cơn buồn ngủ rên rỉ trở mình trên giường đè điện thoại bên dưới tai nói với La Suy Tử “Cậu và tiểu bát giải quyết trước đi, tôi trốn mấy ngày đã, bây giờ tôi muốn ngủ thêm một lát.”

 

Nói xong cô còn không đợi La Suy Tử nói Cam Điềm thẳng tay cúp điện thoại.

 

Sau khi ngắt máy cô nhắm tịt hai mắt, nhét điện thoại xuống dưới gối đầu túm chăn che đầu lại ngủ tiếp.

 

Đèn bàn màu trắng vàng đơn điệu trên tủ đầu giường vẫn còn sáng chiếu ra bóng sáng nhàn nhạt trên đầu giường.

 

9:15 phút sáng, văn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất tập đoàn Cảnh Khôn, tia nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa kính trong suốt sát đất len lỏi vào trong phòng rọi xuống nền nhà màu xám đậm những vệt sáng rực rỡ.

 

Lý Hưng Kỳ đứng bên bàn làm việc báo cáo với Phong Cảnh Hàng “Chiều ngày hôm qua cô chủ Điềm Điềm đi tới vùng ngoại thành tham gia hoạt động sưu tầm giám định bảo vật, chỉ dùng chưa đầy một giờ đồng hồ đã đưa ra kết quả mà nhóm chuyên gia phải mất năm tiếng mới giám định ra, chuyện này bị đưa lên mạng rồi, chuyển phát rất nhanh, cô chủ Điềm Điềm một lần thành danh trong giới đồ cổ, ngay cả Bát Cam Đường cũng trở nên nổi tiếng.”

 

Vẻ mặt Phong Cảnh Hàng tối sầm xuống nhướn mi nhìn Lý Hưng Kỳ nhưng không nói gì cả.

Loading...