Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 22

Cập nhật lúc: 2025-02-01 18:02:39
Lượt xem: 36

Tiểu Điềm Điềm... thật sự là không do cô tự đặt! Chỉ vì không ai hỏi tên thật, nên họ cứ tiện mồm gọi vậy. Mà cũng đúng, cái tên này có vẻ rất hợp với cô.

Cô cười đáp qua loa vài câu, rồi nhanh chóng lấy kính lúp ra soi xét từng món đồ mà chủ quầy đưa cho. Dựa vào kinh nghiệm giám định đồ cổ cùng khả năng thiên phú của mình, cô lật qua lật lại từng món, nhưng vẫn chẳng tìm được bảo vật nào.

Chủ quầy thấy cô xem xong mà không chọn gì thì hơi thất vọng. Cam Điềm liền nở nụ cười xinh đẹp, dùng giọng điệu ngọt ngào trấn an:

"Hôm nay không có duyên thôi mà! Biết đâu mai em lại nhặt được thứ tốt thì sao?"

Nói xong, cô thu kính lúp, bước sang quầy hàng bên cạnh. Cô không phải là người thích làm nũng, nhưng từ khi xuyên vào thân thể này, cô phát hiện giọng nói của mình có một kiểu làm nũng tự nhiên. Cũng tốt! Biết tận dụng lợi thế thì việc giao tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Cứ thế, cô đi từng quầy, trò chuyện cùng các chủ quầy.

Những người bán hàng ở đây dù không phải chuyên gia nhưng cũng có hiểu biết nhất định về đồ cổ. Họ thấy một cô gái trẻ như Cam Điềm mà lại có hứng thú với món này thì khá bất ngờ. Có người còn bật cười khi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô lúc giám định đồ.

Mưa Bụi Tháng Ba

"Ha ha, Tiểu Điềm Điềm, nhìn em cứ như chuyên gia thực thụ ấy nhỉ? Hay là em cũng mở quầy xem bói luôn đi? Lão huynh ở cầu vượt kia còn chẳng có khách đây này!"

Cam Điềm bật cười, biết ngay người ta đang nói đến La Xuy Tử. Xem ra, hai người bọn họ quả thực đã nổi danh trong khu vực này rồi!

Chỉ là, nổi danh theo cách không thể nghèo hơn được nữa...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/22.html.]

Từ sau vài lần đầu bị trêu chọc, dần dần không ai còn chế nhạo Cam Điềm nữa. Không ai quan tâm cô có phải chuyên gia hay không, chỉ cần thấy cô cười là mọi người đều cảm thấy vui vẻ rồi.

Dạo chợ cả buổi, Cam Điềm hơi mệt, cô ngồi xuống chiếc ghế nhỏ trước quầy của Nguyễn lão bản. Nguyên lão bản ánh mắt ranh mãnh, cười hì hì xách ra cả đống đồ mới bày trước mặt cô. Không phải để cô mua, mà là để cô chơi.

Cam Điềm nhìn một vòng, rồi nhận ra không chỉ Nguyễn lão bản mà cả mấy chủ quầy khác cũng vậy. Họ chẳng bận tâm cô có tìm thấy bảo vật hay không, chỉ cần cô vui vẻ là được. Cảm giác này thật lạ lẫm, được người ta cưng chiều như vậy cô hơi không quen, nhưng cũng chẳng ghét bỏ gì.

Cô nhướng mày nhìn Nguyễn lão bản, tỏ vẻ nghiêm túc: "Vật gì tốt?"

Nguyễn lão bản cười đến mức mặt nhăn thành dây chun, cúi người lôi từ dưới quầy lên một túi nhựa đỏ dày cộp, đổ ra một đống tiền cổ trước mặt Cam Điềm, hào phóng tuyên bố: "Tiểu Điềm Điềm, cô thích cái nào thì cứ lấy, tặng cô hết, không lấy tiền!"

Mấy chủ quầy khác liếc mắt đầy ẩn ý. Hừm, tặng cả đống tiền cổ thế này rõ ràng là muốn giữ chân người đẹp lại mà!

Cam Điềm chẳng để ý ánh mắt của ai, cô đang tập trung xem xét đống tiền cổ. Cô sờ sờ, lật lật, ngắm nghía từng cái một: "Thật cho tôi à?"

"Đương nhiên rồi!" Nguyễn lão bản vỗ ngực. "Mấy thứ này không đáng tiền, tôi còn không tặng nổi hay sao?"

Cam Điềm tiếp tục cầm một đồng xu lên xem xét, chậm rãi đáp: "Vậy tôi phải chọn kỹ mới được."

Thế là cô ngồi lật đi lật lại cả tiếng đồng hồ. Trong lúc đó, Nguyễn lão bản cười híp mắt, tranh thủ buôn chuyện với cô: "Hôm nay mặc áo bạn trai à?"

Cam Điềm chỉ chú tâm vào tiền cổ, tùy tiện gật đầu: "Ừ."

Loading...