Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 27
Cập nhật lúc: 2025-02-01 18:21:14
Lượt xem: 41
Cam Điềm nhắm mắt trái, rồi lại nhắm mắt phải. Giờ thì chịu không nổi nữa, cô bực bội ném quả táo cho tên cầm đầu rồi lao thẳng tới, tung cước đá tên mặt trắng văng xuống đất.
Không để đối phương kịp hoàn hồn, Cam Điềm tăng lực, nhân lúc tên kia còn đang choáng váng liền giẫm lên n.g.ự.c cậu ta, ghìm chặt xuống nền gạch lạnh buốt.
Mấy tên ăn mày đứng bên cạnh chứng kiến màn tấn công sấm sét mà hồn bay phách lạc. Quả táo trong tay tên cầm đầu rớt xuống đất, lăn lông lốc vài vòng.
Tên mặt trắng bị đè chặt, hai tay ôm lấy chân Cam Điềm giãy giụa. Cô ý thức được thể lực mình không còn nhiều, nếu không kết thúc nhanh thì e là sẽ mất thế. Nghĩ vậy, cô lập tức kêu lớn:
"La Xuy..." Nhưng ngay khi sắp gọi hết tên hắn, Cam Điềm đột nhiên khựng lại, kéo khẩu trang xuống, trố mắt ngạc nhiên: "Tiểu Bát Muội?!"
Tên mặt trắng dưới chân cũng ngẩn người. Khi thấy rõ khuôn mặt Cam Điềm, cậu ta cũng không giãy giụa nữa, thậm chí còn khàn giọng kêu lên: "Chị đại?!"
Bầu không khí có chút vi diệu.
La Xuy Tử đang ôm n.g.ự.c rên rỉ đột nhiên cũng nhận ra, lập tức trợn mắt mắng: "Tiểu Bát thật kìa?! Mẹ kiếp, Tiểu Vương Bát, cậu chơi tôi à?!"
Tiểu Bát bất đắc dĩ thở dài, buông chân Cam Điềm ra, nằm phịch xuống đất bất động. Dù sao người một nhà cũng không thể đánh nhau được, đúng không? Nhưng Cam Điềm thì không nghĩ vậy, cô vẫn giữ nguyên tư thế, quay đầu nhìn đám ăn mày đứng bên thang cuốn mà suy tính trong lòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/27.html.]
'Vất vả đánh đ.ấ.m như vậy, chẳng lẽ lại tay không mà về? Không được, phải kiếm chút đỉnh mới được.'
Mưa Bụi Tháng Ba
Nghĩ là làm, Cam Điềm lập tức buông chân ra, cúi xuống tóm cổ áo Tiểu Bát lôi dậy, hắng giọng chỉnh lại khí thế.
Cô kéo cậu ta đến trước mặt đám ăn mày, hất cằm nói: "Chuyện của các người coi như giải quyết xong, sau này cậu ta sẽ không giành chén cơm với mấy người nữa. Chức lãnh đạo tôi không cần, đưa tiền là được."
Mấy tên ăn mày vẫn còn chưa hoàn hồn. Tên cầm đầu run run móc trong túi ra vài tờ tiền, hai tay dâng lên như hiến vật quý: "Cho... cho cô."
Cam Điềm không khách sáo, nhận lấy rồi nhét ngay vào túi áo. Cô nhìn tên cầm đầu, mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó bất ngờ nháy mắt, tặc lưỡi một cái, lười biếng nói:
"Mang theo con gái thì sao nào?"
Câu nói vừa dứt, đám ăn mày cảm thấy như có luồng điện chạy dọc sống lưng. Xương cốt như muốn nhũn ra, da gà nổi lên từng lớp. Đến khi Cam Điềm xách cổ áo Tiểu Bát kéo đi khỏi thang cuốn, bọn họ mới dám quay sang nhìn nhau, vẻ mặt đều mang theo sự khiếp sợ.
Tên cầm đầu rùng mình, lẩm bẩm: "Đừng nói là yêu tinh đấy nhé... Bề ngoài xinh đẹp dịu dàng, giọng nói mềm mại như nước, khiến người ta vừa nhìn đã muốn nâng niu cưng chiều... Ấy thế mà, một cú đá đã tiễn thằng mặt trắng nằm đo đất."
Cam Điềm mặc kệ bọn họ bàn tán, cũng chẳng thèm để ý La Xuy Tử vẫn còn nằm lăn lộn dưới tàu điện ngầm rên rỉ. Cô thản nhiên kéo Tiểu Bát rời đi, để lại một đám ăn mày hồn bay phách lạc phía sau.