Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 270
Cập nhật lúc: 2025-02-19 19:23:46
Lượt xem: 4
Cô bảo tiểu bát và La Suy Tử đi cùng, ba người cùng nhau ra ngoài làm việc sẽ yên tâm hơn, cửa hàng đồ cổ dù đóng cửa mấy ngày cũng không hề ảnh hưởng lớn đến việc kinh doanh, nếu khách quen muốn mua đồ thì trước đó sẽ nói với Cam Điềm cũng sẽ không tùy tiện tới cửa hàng, hơn nữa những gương mặt mới trực tiếp tới cửa hàng mà không có người dẫn dắt cũng không có khả năng trở thành người mua mới tiềm năng vậy nên Cam Điềm cũng không tốn công tốn sức tìm người bán hàng mà chỉ khóa cửa lại khi ra ngoài.
Đêm trước ngày bắt đầu hội đấu giá một ngày Cam Điềm ngồi sắp xếp quần áo vào vali nhỏ trong phòng để đồ, nhét hai đôi tất vào trong vali cô ngẩng đầu nhìn Phong Cảnh Hàng cười hỏi “Anh có muốn đi cùng không?”.
Cô biết công ty rất bận rộn nên cười hỏi vậy là cảm thấy hẳn là anh không có thời gian để đi, Phong Cảnh Hàng ngẫm lại công việc bận rộn của mình quả nhiên nói với cô “Không đi được.”
“Vậy anh cứ yên tâm làm việc đi.”
Cam Điềm lại đứng dậy đi lấy thứ khác hoàn toàn không hề tỏ ra khó chịu vì anh không thế đi cùng, thoạt nhìn còn bày ra dáng vẻ vui sướng khi không cần phải đối mặt với anh, giọng nói giòn tan nói “Xong chuyện em sẽ trở về ngay.”
Phong Cảnh Hàng luôn có cảm giác Cam Điềm đặt sai vị trí của bản thân trong tình yêu rồi, tuy rằng anh cũng không biết hiện tại quan hệ của bọn họ có được tính là đang yêu đương không, Cam Điềm hoàn toàn không giống một cô bạn gái, khi ở cùng Phong Cảnh Hàng rất nhiều lúc cô giống như vẫn chưa chơi đủ, vừa làm một cô bạn gái qua loa lấy lệ vừa tán tỉnh với bạn trai cặn bã khi không cần đi cùng vợ thì quả thực chẳng khác nào ngựa hoang đứt cương vui sướng không chịu được.
Phong Cảnh Hàng nhìn cô nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc mặt không cảm xúc nói “Có thể một mình đi ra ngoài chơi rất vui vẻ phải không?”.
Cam Điềm cầm một chiếc áo khoác nhỏ trong tay nghĩ cách nên gấp thế nào sau đó nhìn Phong Cảnh Hàng “Không phải một mình đâu, không phải còn có cả tiểu bát và cha em nữa sao?”.
Nói xong cô nhìn vào mắt Phong Cảnh Hàng hiểu ra anh có ý gì nhanh chóng nói bừa “Không vui, đi công tác mệt c.h.ế.t đi được chứ vui vẻ gì, em chỉ ước mỗi ngày đều được ngủ trên cái nệm chín triệu của anh đó.”
Phong Cảnh Hàng nhìn dáng vẻ ngọt ngào đểu cáng của cô có chút muốn cười nhưng cố nhịn lại đưa tay cầm lấy cổ tay cô kéo cô đến trước mặt mình nhưng giọng nói lại không cứng rắn như thế “Đi mấy ngày?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/270.html.]
Mưa Bụi Tháng Ba
Trong tay Cam Điềm vẫn còn cầm áo khoác nhỏ nghiêm túc suy nghĩ “Ngày mai ở nhà ăn cơm xong rồi đi, ngày kia mới bắt đầu triển lãm, ba đến năm ngày là kết thúc rồi.”
Giọng nói của Phong Cảnh Hàng lại dịu dàng hơn một chút “Đừng có chơi vui đến quên trời quên đất, anh có thời gian rảnh sẽ qua tìm em .”
Sau hơn hai tháng ở chung mỗi ngày cùng ăn cơm cùng đánh bài cùng nhau ngủ quan hệ giữa Cam Điềm và Phong Cảnh Hàng đã tự nhiên thân mật hơn rất nhiều, ít nhất thì Cam Điềm đã quen dáng vẻ đôi lúc dịu dàng của Phong Cảnh Hàng.
Trước kia cô vẫn luôn cho rằng anh chỉ biết sụ mặt không ngờ rằng thời dịu dàng lại khiến tim người ta ngứa ngáy như vậy, sau ngày đó ở siêu thị bị anh hôn trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy rất quái lạ không quá muốn một mình ở chung một chỗ với anh nhưng sau vài ngày ở chung bên nhau sớm tối bây giờ đã thành thói quen lúc vui vẻ thì cái gì cũng nghe lời anh, lúc không vui thì bày ra cái vẻ tai cũng đừng đến chọc bà đây.
Bây giờ giờ cô đang rất vui vẻ hơi ngẩng đầu nhìn Phong Cảnh Hàng nói “Yên tâm đi, tóm lại sẽ không đội mũ xanh cho anh đâu.”
Phong Cảnh Hàng nhấp môi biết rõ vĩnh viễn cũng không nghe được lời nói bình thường gì từ miệng của cô, anh ra vẻ tiếp thu còn rất phối hợp hỏi ‘Có phải anh còn phải cảm ơn em hay không?”.
Cam Điềm nhún vai “Nếu anh muốn nói cảm ơn.”
Phong Cảnh Hàng lười cãi với cô, nói nữa thì không biết cô lại phun ra cái gì, anh nghĩ ngày mai có lẽ không được gặp cô bây giờ cũng đã muộn nên anh cũng không để Cam Điềm sắp xếp quần áo nữa, vươn tay ném chiếc áo khoác nhỏ trong tay cô sang một bên sau đó đột nhiên ông lấy eo cô xoay người đặt cô lên cánh cửa phòng để đồ để cô ngồi trước người mình.
Cam Điềm bị hành động đột ngột của anh dọa hoảng hốt theo bản năng vươn tay ông lấy cổ anh, cô ổn định cơ thế nhìn rồi vào đôi mắt Phong Cảnh Hàng lập tức cảm nhận được hóc môn đang xao động khắp cơ thế anh.
Bị khí thế trên người anh bức ép đè trong căn phòng nhỏ, Cam Điềm vô thức buông tay đang ôm cổ anh ra nhấc chân dẫm lên n.g.ự.c anh không cho anh nhướng người về phía mình còn kiên quyết mà nói “Không được.”