Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 283
Cập nhật lúc: 2025-02-19 20:54:41
Lượt xem: 2
Tiểu bát luôn lặng lẽ quan sát xem trên bàn có gì cần giúp đỡ sẵn lòng giúp đỡ khi cần thiết, La Suy Tử thì nói chuyện từ trời nam đến bể bắc, từ các món ăn đến rượu thuốc, nói với Cam Điềm và Phong Cảnh Hàng về chỗ này uống rượu ngũ lương, chỗ kia uống rượu mao đài, cứ thế nói mãi rồi lại quay ngược thời gian để kể về lịch sử, nói đến chỗ não chỗ nào.
Khi ăn cơm được nửa chừng La Suy Tử uống rượu đến nỗi má hơi đỏ, tiểu bát không uống, Phong Cảnh Hàng và Cam Điềm chỉ uống một chút.
Mưa Bụi Tháng Ba
Trên bàn ăn đã hơi có mùi rượu, điện thoại của Phong Cảnh Hàng lại reo lên, anh nhìn thấy người gọi là bà Phong liền chuyển sang chế độ im lặng không nghe giả vờ như không có điện thoại bên cạnh, kết quả là cuộc gọi đầu tiên kết thúc không có giây phút nghỉ ngơi nào cuộc gọi thứ hai lại đến.
Khi bà Phong gọi đến lần thứ ba anh nhấp một ngụm rượu đứng dậy nói với Cam Điềm và La Suy Tử “Tôi ra ngoài một chút.”
Không biết ai đang gọi cho anh, La Suy Tử nhìn theo anh ra ngoài còn thốt lên “Nhìn xem làm ăn mà bận rộn thế, điện thoại gọi liên tục toàn chuyện tiền bạc.”
Khi Phong Cảnh Hàng cầm điện thoại ra khỏi nhà hàng cuộc gọi đã bị ngắt, cuộc gọi thứ tư đến, anh trượt ngón tay nhận cuộc gọi đưa máy lên “Mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/283.html.]
Bà Phong mở miệng lập tức nói với giọng điệu tức giận, một mặt vì đã tức từ trước, mặt khác vì gọi điện không được càng tức hơn, bây giờ cuộc gọi được kết nối bà hỏi với giọng hùng hổ “Bây giờ con đang ở đâu?”.
Phong Cảnh Hàng cũng không muốn nói dối, nhìn thái độ của bà là biết có người đã cho bà xem video đánh nhau rồi, anh nói với giọng bình tĩnh “Thành phố Thanh Châu.”
Bà Phong tức giận đến nỗi muốn nổ tung thở hổn hển vài hơi mới lại mở lời giọng không còn quá gay gắt “Phong Cảnh Hàng, chính anh nói nếu chán nhau thì chia tay, tôi đã cho anh thời gian, bây giờ anh đang làm gì thế này, bỏ mặc công việc của công ty chạy đến thành phố Thanh Châu cùng ông bố nuôi vô lại của con bé kia đánh nhau bên đường sao? Anh bị mất trí à hay là uống nhầm thuốc.”
Phong Cảnh Hàng vẫn rất bình tĩnh giải thích với bà Phong “Không phải như mẹ nghĩ đâu, chuyện không nghiêm trọng mẹ đừng lo.”
Bà Phong lạnh lùng cười dài, âm thanh rất khó nghe, cười xong rồi nói “Vé máy bay của tôi và bố anh đã đặt xong rồi ngày mai chúng tôi sẽ trở về thành phố Tân An. Tôi không quan tâm anh đang ở đâu, ngày mai tôi muốn gặp anh ở Tân An, có gì mặt đối mặt rồi nói chuyện, nếu ngày mai không thấy anh cả đời này anh đừng mong gặp lại tôi và bố anh nữa.”
Nói xong bà Phong lập tức cúp điện thoại.
Phong Cảnh Hàng bỏ điện thoại xuống, tâm trạng không bị ảnh hưởng nhiều bởi lời nói của bà Phong cầm điện thoại trở lại nhà hàng ngồi xuống chỗ của mình, anh tiếp tục nói chuyện với La Suy Tử và Cam Điềm như thể vừa ra ngoài nghe điện thoại công việc trạng thái không hề bị ảnh hưởng.