Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 290
Cập nhật lúc: 2025-02-19 21:00:46
Lượt xem: 6
Những ngày này gặp nhau ở cuộc đấu giá tưởng rằng anh ta đã từ bỏ bây giờ thấy anh ta theo đến khách sạn cô cũng biết anh ta chưa từ bỏ chỉ là đang giả vờ mà thôi, còn Hứa Trí ban đầu còn kìm nén sự khó chịu và ức chế nhưng nghe Cam Điềm nói thẳng như vậy bỗng dưng anh ta không còn cảm thấy ức chế nữa, cũng không lạnh lùng nhìn cô không nhịn được muốn cười.
Trạng thái thoáng cái thả lỏng tiếp lời “Tôi không nói nữa em cứ khiến tôi từ bỏ đi.”
Cam Điềm vẫn rất thẳng thắng “Tôi không thích đàn ông tồi.”
Hứa Trí nhíu mày, khuôn mặt vẫn nở nụ cười rõ ràng không tỏ ra tức giận “Tôi là người tồi à?”.
Mưa Bụi Tháng Ba
“Ừ.” Cam Điềm gật đầu “Anh không phải sao?”.
Hứa Trí nghiêng đầu hít một hơi suy nghĩ một chút rồi quay lại nhìn cô “Tôi thực sự là người tồi.”
“Ừm.” Cam Điềm rất nghiêm túc “Vậy anh còn gì để nói không?”.
Hứa Trí không còn gì để nói nữa, việc giấu đi tất cả những tình cảm anh ta dành cho cô là điều khó khăn nhất bây giờ không cần phải giả vờ nữa anh ta cảm thấy rất thoải mái, thấy mình chưa bao giờ mặt dày như vậy rồi anh ta thả lỏng, mặt dày mày dạn đưa tay nắm lấy vai Cam Điềm. Nhưng Cam Điềm phản ứng rất nhanh nhận ra anh ta định ôm cô vào lòng cô liền dùng khuỷu tay đẩy anh ta ra.
Hứa Trí lão đảo một chút suýt ngã. Hứa Trí đã từng chứng kiến cô đánh người nên không quá ngạc nhiên trước sức mạnh bùng nổ của cô tất nhiên cũng không sợ vì vậy sau khi đứng vững anh ta vẫn muốn tiếp tục ôm cô.
Lần này anh ta vẫn không ôm được, Cam Điềm lùi lại một khoảng cách sau đó nắm chặt cổ áo anh ta và ấn vào thân xe bên cạnh.
Cam Điềm không mạnh lắm giữ anh ta không buông tay nhìn chằm chằm vào anh ta đe dọa “Anh cứ thử động thêm một cái xem.”
Hứa Trí vẫn tỏ ra không sợ hãi “Nếu tôi cử động thì sao?”.
Cổ tay Cam Điềm đã bắt đầu mềm nhũn giọng điệu cũng cố gắng giữ vững “Tôi sẽ đá vỡ đầu anh. Anh tin không?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/290.html.]
Hứa Trí cười một cái không hề sợ hãi, cười xong anh ta nhìn Cam Điềm chăm chú vào mắt cô trực tiếp thổ lộ “Tôi vẫn thích em.”
“Người thích tôi nhiều lắm.” Cam Điềm theo lời anh ta nói nhưng lời nói mới nửa chừng đã bị anh ta đột ngột nắm lấy vai và ôm lấy eo.
Sau một vòng xoay 180 độ vị trí của hai người đổi chỗ, Hứa Trí đè Cam Điềm lên xe.
Cơ thể này thật là tồi tệ, Cam Điềm nhíu mày dựa vào xe nhìn Hứa Trí, vì không thể dùng vũ lực cô chỉ có thể nhẫn nại khuyên nhủ anh ta ‘Sếp anh bình tĩnh một chút, bây giờ tôi là bạn gái của Phong Cảnh Hàng nếu anh ấy biết chuyện này anh ấy sẽ không để anh sống đâu. Hơn nữa bây giờ chúng ta đang ở ngoài mọi người đều đang nhìn cả đấy.”
Hứa Trí tỏ vẻ không nghe thấy nhìn cô hỏi “Nếu không có Phong Cảnh Hàng em có ở bên tôi không?”.
Với nguyên tắc đã lừa dối một người thì không thể lừa dối người thứ hai Cam Điềm trả lời một cách dứt khoát “Không.”
Hứa Trí chấp nhận, vẻ lịch sự thường ngày không còn nói với Cam Điềm “Em suy nghĩ lại rồi trả lời thì c.h.ế.t à?”.
Cam Điềm tiếp tục trả lời “Không c.h.ế.t nhưng lương tâm của tôi không cho phép tôi do dự.”
Cô còn có lương tâm sao? Hứa Trí nhịn không nói nữa biểu hiện trở nên nghiêm túc “Tôi hôn em một cái có được không?”.
Cam Điềm vì không có sức phản kháng nên bị anh ta đè không thể di chuyển ánh mắt tràn đầy sát khí “Anh hôn thử xem, xem anh có thể sống sót trở về bình an hay không?”.
Hứa Trí rất có kinh nghiệm dùng chân đè chân Cam Điềm nâng tay ôm lấy mặt cô cố định đầu cô để cô nhìn vào mình, với vẻ mặt như chấp nhận cái c.h.ế.t anh ta đưa môi gần đến môi Cam Điềm nhưng lại dừng lại ngay trước khi chạm vào.
Dừng lại một lúc lâu môi anh ta đột nhiên di chuyển lên hôn nhẹ lên trán cô thấp giọng nói “Tôi sợ nghiện, không hôn nữa.”
Sau khi hôn xong anh ta rời xa mặt cô cúi đầu tiếp tục nói “Tôi sẽ đợi em, Nếu một ngày nào đó anh ta không cần em nữa nhớ đến tìm tôi.”
Nói xong anh ta buông Cam Điềm ra quay người đi về phía xe của mình lên xe đóng cửa khởi động rồi rời đi mà không chút do dự.