Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 346

Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:28:03
Lượt xem: 9

 

Sau khi sắp xếp mọi thứ y tá và Lý Hưng Kỳ đều rời khỏi phòng chỉ còn lại bà Phong và anh, bà Phong lại tiếp tục dọn dẹp một chút trong phòng bệnh có vẻ như đang tìm việc để làm, sau khi dọn dẹp xong bà ấy dùng thái độ và giọng điệu quan tâm của một người mẹ bảo Phong Cảnh Hàng kiên nhẫn chữa trị, nói rằng anh có thể hồi phục và xuất viện trong vài tháng nữa. Bà ấy cũng bảo anh trong thời gian này không nên lo lắng về bất cứ điều gì, ngoại trừ nghỉ ngơi và chăm sóc cơ thể không cần quan tâm đến những thứ khác. Bà ấy nói rất nhiều nhưng không hề nhắc đến gia đình họ Cam cũng không nhắc đến Cam Điềm. Trước đó khi ở bệnh viện kia cho anh xem giấy chứng tử bà ấy cố ý ra ngoài tỏ vẻ hoàn toàn không muốn quan tâm đến chuyện này, Phong Cảnh Hàng nhìn vẻ mặt thoải mái như thể chẳng có chuyện gì xảy ra của bà ấy, dường như mọi việc đang diễn ra đúng như ý bà ấy, cảm thấy đặc biệt chói mắt. Anh không nghe bà Phong nói gì, cũng không biết bà ấy đã nói gì, bây giờ tâm trạng của anh cực kỳ nhạy cảm, d.a.o động cũng mạnh mẽ, ghét bỏ tất cả những người đứng trước mặt mình mà thái độ ung dung nhất là bà Phong. Bà Phong không nhận ra dưới vẻ mặt không cảm xúc của anh ẩn chứa cảm xúc gì, nói xong những lời cần nói rồi định rời khỏi phòng bệnh nhưng vừa đi đến cửa tay vừa chạm vào tay nắm cửa chưa kịp mở bà ấy bất ngờ nghe thấy tiếng nói của Phong Cảnh Hàng từ phía sau lạnh lẽo đến thấu xương "Mẹ hài lòng chưa?”.

 

Cảm giác như lưng bị nhìn xuyên qua nóng rực lên, bà Phong nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa không nói gì, không mở cửa cũng không quay đầu lại, chỉ đứng yên bên cạnh cửa. Phong Cảnh Hàng tiếp tục nhìn theo bóng lưng của bà Phong thấy bà ấy không phản ứng vẫn tiếp tục nói “Đêm hôm đó nếu không phải cô ấy lao đến cứu con bây giờ người được đưa đến nhà tang lễ và hóa thành tro cốt chính là con trai mẹ. Đêm trước khi cô ấy bị đánh c.h.ế.t vì bảo vệ con, con đã đề nghị chia tay với cô ấy, bây giờ tôi hỏi bà Phong bà đã hài lòng chưa?”.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/346.html.]

Bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa càng siết chặt, nước mắt lập tức đọng lại trong mắt, bà Phong ngẩng đầu lên nuốt nước mắt trở lại không trả lời câu hỏi chạm đến tận đáy lòng của Phong Cảnh Hàng. Không trả lời cũng không quay đầu lại, bà ấy lặng lẽ đứng một lúc thu hết nước mắt tay nắm chặt nắm cửa dùng sức trực tiếp mở cửa đi ra ngoài. Sau khi mở cửa bước ra khỏi phòng bệnh này từ đó bà Phong cũng không thể bước vào lại nữa. Trước đây bà ấy từ chối gặp Phong Cảnh Hàng muốn thông qua cách chiến tranh lạnh để ép buộc con trai mình nhượng bộ để anh chia tay với cô gái mà bà ấy không thích nhưng bây giờ con trai vì quá đau buồn tổn thương tột độ đã sinh lòng giận chó đánh mèo không muốn gặp bà ấy nữa. Ông Phong thì anh vẫn còn gặp nhưng cũng không nói gì nên mỗi lần ông ấy ở lại cũng không lâu.

 

Mưa Bụi Tháng Ba

Cái c.h.ế.t của Cam Điềm đã ảnh hưởng quá lớn đến Phong Cảnh Hàng, trong thời gian nằm viện anh cũng không quan tâm đến công việc ở công ty giống như người sống dậy từ cõi c.h.ế.t chỉ chờ đợi Lý Hưng Kỳ tìm được tiểu bát và La Suy Tử, người mà anh ta gọi là chú Cam để kể cho anh nghe về tình hình sau đó của Cam Điềm nhưng sau vài tháng chờ đợi đến khi sức khoẻ hồi phục và có thể xuất viện Lý Hưng Kỳ cũng không mang lại cho anh bất kỳ tin tức hữu ích nào, tiểu bát và La Suy Tử giống như lần Cam Điềm trốn đi trước đây lại một lần nữa biến mất.

 

Kể từ ngày tiểu bát và La Suy Tử đưa Cam Điềm đi khỏi bệnh viện Bát Cam Đường không mở cửa trở lại, số điện thoại thường dùng của tiểu bát và La Suy Tử đều tắt máy, không ai quen biết gặp lại tiểu bát và La Suy Tử. Mọi người trên phố đều bàn tán về sự trả thù đầy ác ý vào đêm đó, mô tả tình hình càng ngày càng m.á.u me và thê thảm, mọi người không khỏi cảm tháng cô gái trẻ đẹp và tài năng như Cam Điềm Điềm lại ra đi quá sớm, quá thảm thương và đáng tiếc.

Loading...