Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 352
Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:29:39
Lượt xem: 2
Bà Phong mệt mỏi tựa vào ghế sofa giọng nói yếu ớt “Tôi không có bản lĩnh đó, nếu tôi có tôi đã tạo ra một trăm Điềm Điềm khác cho nó, dù cô gái đó có xuất thân tốt hay không có giáo dục hay không có đối xử tốt với tôi hay không chỉ cần tốt với nó là được, tôi nhẫn nhịn một chút nghĩ lại cũng không tệ hơn bây giờ.”
Cha Phong thở dài qua mũi “Nếu bà có thể sớm nghĩ như vậy thì cũng không đến nỗi có tình hình như bây giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/352.html.]
Bà Phong cố gắng nhớ lại khuôn mặt của Cam Điềm trong mắt bà ấy, cô như một yêu tinh nhưng lại phát hiện không còn nhớ rõ nữa thời gian quá lâu gần như quên mất hình dáng của cô gái đó chỉ nhớ rằng cô ấy quá xinh đẹp, như một tai họa. Bà ấy không có cảm giác đau buồn gì về cái c.h.ế.t của Cam Điềm chỉ là cảm thấy gần như phát điên bởi bầu không khí gia đình trong ba năm qua, vô cùng muốn giải thoát nên thường không kiềm chế được mà tự kiểm điểm bản thân. Ba năm giày vò và tự kiểm điểm đã mài mòn sự cố chấp và mạnh mẽ của bà ấy, bà ấy cũng đã tự trải nghiệm và hiểu rõ ý nghĩa của câu tự làm tự chịu. Trong lòng bà ấy âm thầm nghĩ nếu có thể làm lại có lẽ vẫn không thể thay đổi định kiến bẩm sinh và sự bài xích đối với những cô gái như Cam Điềm, nhưng bà ấy sẽ thỏa hiệp và nhượng bộ vì con trai mình để anh sống cuộc sống mà anh mong muốn, không can thiệp vào. Nhưng thời gian không thể quay lại vì vậy bà ấy chỉ có thể cầu nguyện Phong Cảnh Hàng sớm giải tỏa được nỗi lòng bước ra khỏi bóng tối trong trái tim, không tự hành hạ mình nữa, đồng thời cũng có thể tha thứ cho bà ấy.
Mưa Bụi Tháng Ba
Đầu xuân buổi tối không khí vẫn còn mang theo chút xe lạnh, gió thổi lên da lành lạnh, không có việc gì khác Phong Cảnh Hàng kết thúc một ngày làm việc rời khỏi cổng công ty lên xe về nhà. Tài xế bật một đài phát thanh ngẫu nhiên là một kênh về tình cảm giọng nữ dịu dàng nói về những kỷ niệm thời áo trắng, Phong Cảnh Hàng ngồi phía sau không mấy hứng thú với nội dung phát thanh nghiêng mặt nhìn cảnh đường phố chưa kịp chuyển sang màu hoàng hôn qua cửa sổ xe, những tòa nhà màu xám cỏ cây xanh nhanh chóng lướt qua tầm mắt không để lại dấu vết rõ ràng. Xe dừng lại ở một ngã tư đèn giao thông chờ đèn xanh người qua kẻ lại, ở góc phố mùi thơm của bánh mì từ tiệm bánh có hình sao đa chiều bay ra mùi thơm bị gió thổi tản mát trên đường. Phong Cảnh Hàng liếc qua tấm biển quảng cáo trên cửa hàng ánh mắt của anh dường như không mấy quan tâm, anh vô tình nhìn thấy một cô gái vừa bước ra từ cửa hàng bánh nướng nhưng không dừng lại mà rời mắt đi, chỉ sau không đầy hai giây ánh mắt của anh bỗng sáng lên như thể một công tắc nào đó đã được bật. Anh đột ngột ngẩng đầu lên, trong tầm nhìn của anh cô gái mà anh vừa quét qua sườn mặt tay đang cầm túi giấy, đeo một chiếc túi nhỏ màu xanh rêu có dây đeo rộng trên người. Như thể cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình cô đi đến vị trí quay lưng hoàn toàn về phía anh nhưng đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn về phía anh một cách tùy ý. Khi thấy cô gái quay mặt lại trái tim của Phong Cảnh Hàng đột ngột ngừng đập nửa giây sau đó bắt đầu đập mạnh dồn lên tận cổ họng.
Cô gái trong tầm mắt anh quá giống với cô gái trong trí nhớ của anh, nhìn cô quay đầu nhìn một cái rồi tiếp tục bước đi Phong Cảnh Hàng vội vã trầm giọng ra lệnh cho tài xế "Mở khóa cửa xe.” Sau đó không chút do dự mở cửa xe bước xuống.