Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 379
Cập nhật lúc: 2025-02-19 22:44:25
Lượt xem: 1
"À.” Trợ lý không hỏi nhiều chỉ đáp một tiếng vào trong tìm một cây bút và xé một tờ giấy ra đưa giấy và bút cho bà Phong, nhìn bà ấy cúi người viết một dãy số điện thoại trên bàn rồi đưa cho mình "Làm phiền đưa cho Cam tổng của cô.”
“Dạ, được.” Trợ lý đáp một tiếng nhận tờ giấy giữ trong tay “Tôi sẽ tiễn bà ra ngoài.”
Cam Điềm từ phòng khách trở về văn phòng của mình ngồi xuống ghế chìm vào suy nghĩ một lúc lâu không biết đang nghĩ gì, sau khi suy nghĩ xong cô lấy điện thoại mở khóa vào Wechat gửi tin nhắn cho Phong Cảnh Hàng ‘Vừa rồi có việc phải ra ngoài một lát, mẹ anh đến tìm em.’
Phong Cảnh Hàng: 'Lại làm khó em à?’.
Có vẻ như những gì Phong Cảnh Hàng bất giác nghĩ đến cũng giống như cô nên trong suốt hơn nửa tháng qua anh không chủ động nhắc đến bà Phong trước mặt cô. Cam Điềm hít một hơi thật sâu bắt đầu gõ tin nhắn, chỉ mới gõ được hai chữ thì điện thoại của Phong Cảnh Hàng đã gọi đến, cô nhấc máy đưa lên tai “Alo.”
Mưa Bụi Tháng Ba
Phong Cảnh Hàng không lan man trực tiếp hỏi "Bà ấy đã đến chưa?”.
“Rồi.” Cam Điềm nhẹ nhàng đáp "Nhưng bà ấy không phải đến để làm khó dễ m mà là đến để xin lỗi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/379.html.]
Phong Cảnh Hàng im lặng một lúc "Xin lỗi?”.
e
“Ừ.” Cam Điềm tựa sâu vào ghế "Bà ấy nói rằng anh đã ba năm không gặp bà ấy, anh cũng thật là tàn nhẫn.”
Phong Cảnh Hàng thở dài "Không phải anh tàn nhẫn, trong ba năm qua anh luôn nghĩ rằng em đã không còn nữa, cứ mỗi lần nhớ đến mẹ anh là lại thấy có lỗi với em, anh luôn cảm thấy nếu không phải vì anh em sẽ không gặp chuyện, nếu không phải vì anh không chịu đựng được áp lực từ mẹ anh em sẽ không phải nghe anh nói lời chia tay gián tiếp trước khi xảy ra chuyện.”
Nghe Phong Cảnh Hàng nói vậy Cam Điềm lại muốn nói xin lỗi nhưng cô không nói ra lần nữa, nói nhiều quá thì lời xin lỗi cũng mất giá trị. Cô cũng thở dài nói với Phong Cảnh Hàng "Đợi bà ấy về mấy ngày này anh nên đi thăm bà ấy đi, bà ấy già đi nhiều lắm. Con muốn nuôi mà cha mẹ không đợi được, nếu anh không đi thăm anh sẽ phải tiếp tục hối hận và tự trách suốt đời đấy.”
Những mối bận tâm tồn tại nhiều năm trong lòng dường như đã được giải quyết, trong khoảnh khắc này thực ra Phong Cảnh Hàng không đổ lỗi cho cái c.h.ế.t của Cam Điềm lên đầu bà Phong. Sau khi bình tĩnh lại anh cũng không hoàn toàn đổ lỗi cho sự d.a.o động của mình lên bà Phong dù sao thì đó cũng là do anh không chịu đựng nổi áp lực, không nhận ra sự thay đổi tình cảm của Cam Điềm dành cho mình, anh chỉ là quá tự trách về cái c.h.ế.t của Cam Điềm không thể vượt qua nỗi lòng để gặp bà ấy mà thôi. Phong Cảnh Hàng không nói thêm gì nữa chỉ trả lời một tiếng được cho Cam Điềm.