Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 50

Cập nhật lúc: 2025-02-03 10:31:10
Lượt xem: 7

Cam Điềm vốn định từ chối ngay lập tức, nhưng khi thấy ánh mắt của Cao San San, cô đột nhiên đổi ý.

Cô nhẹ nhàng l.i.ế.m môi, suy nghĩ trong tích tắc, sau đó thản nhiên đọc số điện thoại của mình.

Cao San San vui vẻ lưu lại số, rồi không cản đường nữa. Tiểu Bát tiếp tục đẩy Cam Điềm đến quầy tính tiền.

Vừa đến nơi, điện thoại của Cam Điềm rung lên. Cô mở ra xem – lời mời kết bạn WeChat từ Cao San San.

Không chút do dự, Cam Điềm lập tức từ chối, khóa điện thoại lại như chưa từng có gì xảy ra.

Mưa Bụi Tháng Ba

Ở phía xa, Cao San San nhìn theo ba người họ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bạn trai sao? Cưng chiều quá vậy? Đúng là thay đổi rồi."

Rồi cô ta khẽ nhíu mày, càng nghĩ càng thấy không hợp lý: "Nhà nghèo, tính cách nhát gan, không học đại học… Vậy mà chỉ sau một năm rưỡi đã lột xác thế này sao?"

Dù còn nhiều nghi vấn, Cao San San cũng không đuổi theo nữa, chỉ lặng lẽ quay lưng, tiếp tục mua sắm.

Đi được hai bước, điện thoại trong tay Cao San San reo lên. Cô nhanh chóng bấm nghe, vừa áp vào tai đã nghe thấy giọng nói đầy tức giận từ đầu dây bên kia:

"Cao San San, cô trốn đâu rồi? Sao bốc hơi vậy hả?"

"A! Có trốn đâu, có trốn đâu!" Cô cười gượng, vội vàng đáp, "Tớ đang trên đường đến tìm cậu đây, cậu ở đâu thế?"

Người bên kia có vẻ đã chịu thua, giọng điệu bớt căng thẳng: "Khu bánh ngọt, nhanh lên."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/50.html.]

Cao San San cúp máy, nhét điện thoại vào túi, hít một hơi sâu rồi ba chân bốn cẳng chạy đến khu bánh ngọt.

Đến nơi, cô thấy Thương Huỳnh đang ngồi trong khu vực thư giãn, trước mặt là một phần bánh đã ăn dở. Thấy vậy, Cao San San lập tức nở nụ cười nịnh nọt, tháo túi xách rồi ngồi xuống đối diện, mặt đầy vẻ thần bí:

"Cậu đoán xem vừa nãy tớ gặp ai?"

Thương Huỳnh chẳng có chút hứng thú, chỉ lười nhác ngước mắt nhìn cô một cái: "Ai?"

Cao San San rướn người về phía trước, giọng nói hạ thấp nhưng lại đầy kích động: "Cam Điềm Điềm!"

Cái tên vừa thốt ra, Thương Huỳnh chỉ "chậc" một tiếng, chẳng buồn biểu cảm. Trong mắt cô ta, Cam Điềm Điềm ngoài đẹp ra thì chẳng còn gì đáng để nhắc tới.

Thành tích học hành? Kém.

Nhà có điều kiện không? Không.

Tính cách? Vừa nhạt nhẽo vừa chán ngắt.

Cảm giác? Nhìn phát là muốn đánh.

Tốt nghiệp xong, cô ta đi làm thuê, cả đời chắc cũng chỉ đến thế thôi. Một người như thế, ai thèm bao nuôi? Cô ta chẳng có nhan sắc kiểu "bồ nhí giới thượng lưu", mà tay chân thì chắc cũng chai sần vì lao động nặng.

Loại người như vậy, có khi sau này sẽ cưới một ông chồng trình độ ngang ngang, rồi đẻ ra một đứa con vừa mập vừa xấu, sống một đời bình thường đến đáng thương. Còn tệ hơn nữa, biết đâu lại bị bạo hành gia đình.

Dù sao thì Cam Điềm Điềm sinh ra đã mang số phận làm kẻ bị bắt nạt.

Loading...