Xuyên Thành Chim Hoàng Yến: Ngủ Xong Với Boss Hào Môn Liền Chạy Có Được Không? - 67
Cập nhật lúc: 2025-02-06 02:17:16
Lượt xem: 72
Cô chưa mắng chữ người xong thì đã bị động tác liên tiếp của Phong Cảnh Hàng cắt ngang từ nạn hóa thành tiếng rên rỉ nhịp nhàng cao vút vọng lại trên bức tường ở phòng cho khách rồi vỡ vụn thành từng mảnh.
Cam Điềm hoàn toàn không nghĩ đến Phong Cảnh Hàng sẽ mạnh mẽ với kéo dài như vậy, ban đầu cô còn có thể chịu đựng mà duy trì chút lý trí, sau đấy lại hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng, lộ ra dáng vẻ chân thực nhất của người phụ nữ, để Phong Cảnh Hàng tùy ý đùa nghịch.
Cuối cùng cô thật sự có chút không chịu nổi, nhưng cô còn nhớ rõ bản thân bình thường rất nam tính, cố nhịn không khóc.
Cô vươn tay nắm thật chặt thành giường, muốn mượn lực bò lên phía trước để thoát khỏi Phong Cảnh Hàng, kết quả cô mới mượn lực bò một chút về phía đầu giường thì có một bàn tay to đặt lên tay cô, tách năm ngón tay đang nắm chặt kia ra rồi nắm lấy.
Anh nắm lấy bàn tay trắng trẻo mảnh khảnh của cô, trực tiếp túm eo cô quay về bằng một một bàn tay lớn khác.
Cam Điềm khóc, sau hai tiếng hu hu, cô quay đầu nhìn Phong Cảnh Hàng mắng “Mẹ anh.”
Chữ anh thứ hai chỉ phát ra được âm ban đầu đã bị Phong Cảnh Hàng chặn môi, âm tiết còn lại đều bị anh ta nuốt vào miệng chỉ còn lại hu hu hu, không biết là đang khóc hay là đang mắng anh.
Sau khi kết thúc Phong Cảnh Hàng đè lên lưng cô, nằm lên người cô thổi khí bên tai cô, đột nhiên nói “Dáng vẻ trông ngoan như thế mà tính cách lại ngang tàn như vậy.”
Cam Điềm chậm rãi nhắm mắt lấy hơi, giọng nói rất nhẹ nhàng “Bà đây không ngoan gì cả, ngang tàng.”
Hít một hơi, “Đúng vậy.”
Phong Cảnh Hàng sợ cô lại gài bẫy, ra chiêu dùng tay đánh anh bất tỉnh nên nằm đè lên người cô, còn nắm đôi tay cô trong lòng bàn tay mình.
Mưa Bụi Tháng Ba
Nếu không liên tưởng đến băn khoăn và tâm tư của anh thì quả thực cực kỳ giống một đôi người yêu thân mật sau khi làm xong thì dính lấy nhau vuốt ve an ủi đợi sóng tình rút hết.
Phong Cảnh Hàng từng trải qua một lần nên lúc nào cũng đề phòng Cam Điềm, anh vốn nghĩ lần này cô trở về thật sự là do ngoài kia quá khổ sở cho nên về đây cầu xin anh ý, muốn tiếp tục đi theo anh l.à.m t.ì.n.h nhân, kết quả những gì anh dự đoán không hề xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-chim-hoang-yen-ngu-xong-voi-boss-hao-mon-lien-chay-co-duoc-khong/67.html.]
Người phụ nữ này sau khi quay về thì khiến anh hôn mê, mục đích còn rất rõ ràng đó là muốn ngủ hắn.
Phương diện này chắc chắn có vấn đề, không đơn giản như Lý Hưng Kỳ nói với anh.
Nhóc lưu manh Cam Điềm Điềm này chuyện gì cũng dám làm, tuyệt đối không đơn thuần khéo léo vô hại như vẻ bề ngoài mà là một con bé tàn nhẫn, có lá gan rất to.
Với tính cách này của cô sẽ không tình nguyện làm chim hoàng yến của người ta, ở bên ngoài cũng sẽ không thật sự sống đến không ra sống, hơn nữa không phải cô đã quen bạn trai mới rồi à.
Sau khi chải chuốt mọi việc, Phong Cảnh Hàng có thể kết luận bây giờ con bé này chủ động chạy về tìm anh chắc chắn là có nguyên nhân bất đắc dĩ gì đấy.
Nguyên nhân bất đắc dĩ này lẽ nào liên quan đến việc ngủ.
Anh nhất thời không nghĩ tỉ mỉ được, anh cũng không tin Cam Điềm sẽ bình tĩnh hiểu ý mà nói với anh loại chuyện này.
Vì đề phòng lại tái diễn tình tiết cũ, sau khi bình tĩnh lại chút, anh lập tức vươn tay tới đầu giường cởi một sợi dây da rồi trực tiếp túm hai tay Cam Điềm buộc chặt đôi tay ấy lại với nhau rồi buộc một đầu dây khác lên đầu giường.
Sau khi buộc chặt, anh xuống giường nhặt đống quần áo rải rác ở dưới giường lên mặt, vừa cài nút vừa nói “Không phải cô bảo ở ngoài không có tiền không sống được à? Ở lại đây tôi nuôi cô.”
Đúng, anh đột nhiên thay đổi chủ kiến, anh thấy nuôi con bé kia thoạt nhìn cũng rất thoải mái, không cho cô ấy ra ngoài phóng túng cho cô nghẹn chết.
Cam Điềm thấy anh từ tốn mặc quần áo, lại nhìn hai tay bị trói vô cùng chặt của mình đột nhiên hối hận.
Vừa rồi lúc bạch bạch bạch không nên không có tiền đồ như vậy, bản thân không làm được bèn cởi dây da cho anh để anh làm.
Bị trói cũng không dám kiêu ngạo, cô dựa lên đầu giường, mở to đôi mắt vô tội nhìn Phong Cảnh Hàng, cô thay đổi sách lược nói giọng nũng nịu yếu ớt “Anh nuôi thì nuôi đi, trói người ta để làm gì thế.”