Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Cục Cưng Của Nhân Vật Phản Diện - Chương 39: Cố gắng hiểu những gì tiểu quỷ đang nghĩ

Cập nhật lúc: 2025-02-12 20:48:08
Lượt xem: 23

Con người chỉ cần nhiệt tình một chút sẽ làm ra những việc mạo hiểm.

Chú Giang giữ thang còn chú Dương nghiêm túc treo tấm cờ khen lên tường.

Mọi người đều im lặng nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác kính trọng và ngưỡng mộ chân thành.

Họ chắc chắn đã hiểu nhầm về anh, cho rằng anh giống như những gì bên ngoài đồ đại, sự lạnh lùng hàng ngày chắc chắn là giả vờ!

Úc tiên sinh là anh hùng chống bắt cóc, không sai được!

"Cảm ơn dì ạ." Giọng nói của tiểu quỷ ngọt ngào vang lên: "Cờ khen đẹp quá."

Khi chú Dương xuống khỏi thang mới phát hiện cô bé cũng đang nghiêm túc giúp đỡ giữ thang.

Hai bàn tay tròn trịa của cô bé như hai cái bánh bao.

"Đúng vậy." Mọi người cùng nhau gật đầu.

Có thể làm cho tiểu thư vui vẻ, lại còn giữ lại khoảnh khắc rực rỡ của anh, thật sự quá thiêng liêng.

Sau khi treo xong cờ, dì Trần và dì Bạch ra ngoài mua sắm những đồ dùng sinh hoạt, quần áo và đồ chơi cho cô bé.

Chú Dương và chú Giang giúp dọn dẹp phòng.

"Không ngờ Úc tiên sinh lại dành căn phòng này cho tiểu thư." Chú Giang vừa dọn dẹp vừa thì thầm: "Điều này có phải có nghĩa là... chuyện đó đã phai nhạt trong trái tim Úc tiên sinh rồi không?"

"Không thể nào!" Chú Dương liếc mắt khinh bỉ: "Chuyện này tuyệt đối không thể nhạt đi được."

"Nhưng mà, trước đây Úc tiên sinh luôn không cho ai vào căn phòng này..."

"Nếu tiểu thư có thể giúp Úc tiên sinh vượt qua khỏi quá khứ, thì cũng không phải là chuyện xấu."

Chú Giang không nói gì thêm, chỉ gật đầu, nét mặt nghiêm trọng.

Ở dưới lầu chơi một hồi, tiểu quỷ cảm thấy chán vô cùng, cô bé ngửi thấy mùi thức ăn, phát hiện chú Dương và chú Giang đều ở trên lầu.

Những bậc thang cao này có chút khó khăn với cô bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-39-co-gang-hieu-nhung-gi-tieu-quy-dang-nghi.html.]

Cô bé nhìn chằm chằm vào cầu thang một lát, từ từ di chuyển đến tay vịn bên cạnh, cố gắng bám vào lan can rồi bước lên từng bước một.

Khi lên đến tầng hai, cô bé theo mùi thức ănđi đến cửa phòng.

"Dì ơi, chú ơi, mọi người đang làm gì vậy ạ! Viên Viên có thể giúp không!" Cô bé thò đầu ra từ khe cửa hở.

Chú Giang đối diện với cửa suýt chút nữa đã bị sự dễ thương làm cho choáng váng, chú ấyhít một hơi thật sâu, bỗng nhớ ra một câu hỏi đáng sợ: Cô bé lên đây bằng cách nào?

Chú Dương phản ứng nhanh hơn, chú ấy ném cái chăn vừa thay xong sang một bên, bước nhanh tới hỏi một cách lo lắng: "Tiểu thư sao không chơi ở dưới lầu? Leo cầu thang rất nguy hiểm, sau này có thể kêu chú Dương hoặc chú Giang bế tiểu thư lên."

"Nhưng mà... Viên Viên có tay chân mà, có thể tự leo." Nói xong, tiểu quỷ mỉm cười giơ tay và chân lên.

Nhỏ xíu, như một chiếc thuyền tròn, có lẽ vì không thường xuyên ra ngoài nắng nên làn da cô bé rất trắng, như bông gòn mềm mại, thật dễ thương.

Chú Dương nghe mà thấy chua xót, ngay lập tức hình dung ra cảnh tiểu quỷ dùng cả tay và chân leo cầu thang thật tội nghiệp.

"Đi thôi, tôi dẫn tiều thư đi rửa tay."

Sau khi bế tiểu quỷ vào nhà vệ sinh rửa sạch tay chân, khi ra ngoài thì chú Giang đã dọn dẹp xong phòng ngủ.

"Đây là phòng của tiểu thư!" Chú Giang cố gắng ngụ ý, muốn nhận được lời khen dễ thương.

Tiểu quỷ đi một vòng quanh phòng, dừng lại trước cái tủ màu hồng ở đầu giường.

Cô bé kéo ngăn kéo dưới cùng ra, chọn một vị trí thoải mái ngồi xuống rồi xem những thứ trong đó.

"Ôi, tuyệt quá..."

Chú Dương: "?"

Chú Giang: "?"

Lời khen kỳ lạ này là sao vậy?

"Tiểu thư đang chơi gì vậy?" Chú Giang ngồi xổm bên cạnh tủ quan sát, cố gắng hiểu tiểu quỷ đang nghĩ gì.

Tiểu quỷ ngẩng đầu lên, nói đầy vẻ tự tin: "Ở đây rất thích hợp để ngẩn ngơ ạ."

Loading...