Sao tự nhiên lại xuất hiện thêm một người anh nữa?
Thái dương của Úc Minh Hi khẽ giật theo tiếng gọi ấy.
Mức độ vui vẻ trong giọng nói kia, hoàn toàn không kém gì lúc nhóc con nhìn thấy cậu.
Một cảm giác nguy cơ không rõ từ đâu trào lên trong lòng, khiến Úc Minh Hi vô thức dời sự chú ý về phía người đang đứng trong góc.
Sau tấm biển quảng cáo ở khúc quanh, đúng lúc chừa lại một khoảng trống nhỏ.
Thiếu niên dáng người cao ráo, tựa lưng vào tường, gương mặt tuấn tú lại như thể thứ gì đó không thể để lộ ra ánh sáng, phần lớn bị bóng của biển quảng cáo che khuất.
Cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống mặt đất trống không, vô cùng chán chường.
Dù xung quanh không hề có mối đe dọa hay địch ý nào, đôi mắt của thiếu niên vẫn ánh lên vẻ lạnh lùng nhàn nhạt.
Tựa như chỉ khi giữ khoảng cách với mọi thứ, cậu mới có thể cách ly tất cả những gì khiến bản thân thấy khó chịu.
“Anh Thẩm Kỵ, cuối cùng cũng tìm được anh rồi!” Một cô bé nhỏ nhắn như viên kẹo đường dẫm lên ánh đèn bước vào vùng tối, đôi mắt đen láy xinh xắn ngước lên nhìn cậu: “Sao anh không đợi Viên Viên rồi đi luôn ạ?”
Thẩm Kỵ sững người, dường như không ngờ tới ngay cả chỗ ẩn như thế này cũng bị nhóc con phát hiện ra.
“Anh đi với người khác…” Gần như là theo phản xạ, lời giải thích của Thẩm Kỵ mang theo chút hoảng loạn không dễ nhận ra.
Úc Viên Viên quay đầu nhìn về phía cổng vào, lại tò mò hỏi: “Anh đến xem biểu diễn cá heo à? Sao không vào trong ạ?”
“Anh không xem, anh đợi họ ra.”
Cái người "họ" trong miệng cậu nghe qua giống như vai phụ chẳng mấy quan trọng, sự lạnh lẽo trong mắt Thẩm Kỵ không hề giảm sút chút nào.
Cô bé cúi đầu lục lọi trong ba lô một lúc, bất ngờ lấy ra một tấm vé rồi cố sức đưa cho cậu: “Anh Thẩm Kỵ, Viên Viên có dư một tấm vé nè, vừa nãy bốc thăm trúng được đó.”
Thẩm Kỵ liếc nhìn nhanh một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-cuc-cung-cua-nhan-vat-phan-dien/chuong-99-di-xem-bieu-dien-cung-vien-vien.html.]
Đó là vé khu VIP, rất đắt, đắt đến mức cậu hoàn toàn không có khả năng mua nổi.
“Không cần đâu, em mau đi xem đi.” Dứt lời, Thẩm Kỵ cố tình lùi vào vùng tối hơn vài bước, quay đầu sang hướng khác, không nhìn vào đôi mắt của nhóc con nữa.
Đôi mắt đen láy long lanh ấy cứ như có ma lực kỳ lạ, mỗi lần chạm vào là lại vô thức khiến Thẩm Kỵ muốn mở lời.
Rõ ràng cậu không phải người thích giao tiếp, thế nhưng cứ gặp Úc Viên Viên là lại chẳng thể nào bỏ qua từng câu nói, từng cử chỉ nhỏ của cô bé.
Luôn không nhịn được muốn đáp lại.
Trên người nhóc con ấy dường như có một cảm giác rất đặc biệt, hiếm có khó tìm.
“Nhưng mà, vé này nếu không xem hôm nay là hết hạn mất rồi.” Úc Viên Viên cầm tấm vé đứng đó một mình, đôi bàn tay nhỏ buông thõng, như mầm non yếu ớt lay lắt trong mưa gió: “Anh Thẩm Kỵ, anh đi xem với Viên Viên nha, được không?”
Thẩm Kỵ không thích nợ ai điều gì, đặc biệt là không muốn mang nợ tình cảm.
Cậu ghét việc dính dáng đến bất kỳ ai.
Với lời mời nhiệt tình của nhóc con, ban đầu Thẩm Kỵ chẳng hề lay động, cho đến khi… buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
Trong sân đã vang lên nhạc nền, Úc Cẩm Kiêu và Úc Minh Hi cũng đang giục, thậm chí còn có ý định cùng đi vào.
Chỉ nghĩ tới việc bị một đám người vây quanh, trên người Thẩm Kỵ đã nổi hết da gà.
“Cậu này.” Úc Minh Hi tranh thủ lúc Úc Viên Viên không để ý, lén ăn một miếng bắp rang mua sẵn: “Vé đó là do bốc thăm trúng được đấy, không lấy tiền cậu đâu, chỉ cần Viên Viên vui là được rồi.”
“Thật đó, thật đó!” Sợ Thẩm Kỵ không tin, Úc Viên Viên còn giơ tay lên vẫy vẫy hết sức về phía cậu: “Cái này là Viên Viên trúng nè, cái kia cũng vậy, còn cả cái đó nữa!”
Âm nhạc trong sân khấu dần nhỏ lại, buổi biểu diễn chắc chắn sẽ bắt đầu trong năm phút nữa.
Thẩm Kỵ cảm thấy mình như cá nướng bị kẹp trên vỉ, đặc biệt là ánh mắt mong mỏi của Úc Viên Viên khiến cậu có cảm giác, ai từ chối cô bé thì chính là kẻ tội đồ ghê tởm nhất trần đời.
Dù có đọa xuống mười tám tầng địa ngục cũng không đủ, phải bị đè thêm một tầng nữa mới đủ trừng phạt.
“… Được rồi.” Thẩm Kỵ lạnh giọng, miễn cưỡng đồng ý: “Nhưng mà, em không được chạm vào tay anh.”