Xuyên Thành Em Gái Của Tướng Quân Tài Ba - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-11-07 21:20:08
Lượt xem: 10
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi như ngọc.
Gió đêm mang theo hơi nước theo khe hở thổi vào phòng, tăng thêm mấy phần mát lạnh.
Dao Anh đã thay y phục, ngồi trước đèn tỉ mỉ lau vắt mớ tóc dài.
Khi Tô Đan Cổ ôm nàng, cả người lạnh lẽo cứng ngắc, lòng bàn tay cũng lạnh buốt, lạnh đến người nàng như muốn phát run, giờ vẫn còn cảm thấy chỗ bàn tay dán chặt như mọc rễ nơi cổ nàng có phần nóng.
Có thật là ngài ấy vết thương cũ phát tác mới thất thố trong phút chốc chăng? Thật sự là thất thố... Sao lại muốn ôm nàng? Không ôm ai khác đi?
Dao Anh ngồi ngẩn ra, dùng dây lụa buộc tóc lên, viết một bức tin ngắn gọn, gọi thân vệ: "Giao thư cho Tướng quân A Sử Na, nhắn rằng ta muốn gặp Tô tướng quân, bảo anh ta buộc phải hỗ trợ chuyển giùm."
So với một mình ngồi đây suy nghĩ lung tung, chi bằng gặp mặt hỏi Tô Đan Cổ.
Thân binh cầm tin ra, vừa vặn đụng phải Ba Murs tới truyền lời. "Công chúa, Tướng quân A Sử Na mời người qua một chuyến."
Nhìn vẻ cậu lo lắng, Dao Anh khoác thêm áo choàng, theo cậu đi, "Xảy ra chuyện gì?"
Ba Murs nói: "Tô tướng quân bệnh, Tướng quân A Sử Na mời công chúa qua gặp một lát."
Dao Anh giật mình, Tô Đan Cổ là thật sự bệnh cũ phát tác?
Lần trước ngài ấy luyện công suýt tẩu hỏa nhập ma đúng là cũng từng ôm nàng, còn ôm đến hơn nửa đêm... Lần đó cũng một người lạnh buốt, coi nàng như cái gối ôm.
Hai người che dù bước qua đình viện, bọt nước văng khắp, vội vàng chạy tới một khu viện lạc gần Hình đường, bước lên bậc cấp.
Tất Sa tay xách theo chiếc đèn, từ phía đối diện đi xuống, ánh mắt rơi xuống người Dao Anh: "Đêm khuya mời công chúa tới, làm phiền công chúa."
Dao Anh mở mũ trùm, hỏi: "Tô tướng quân sao rồi?"
Tất Sa cười cười, nhìn nàng thở dài: "Là tôi cân nhắc không chu toàn, đã hại công chúa lo lắng, vừa rồi Nhϊếp Chính Vương chỉ là khó chịu trong chốc lát, giờ ổn rồi. Là tôi quá lỗ mãng, xin chịu tội cùng công chúa."
Dao Anh ngẩn ra, ngẩng nhìn lên phía cửa.
Một bóng người cao lớn thẳng tắp đứng đó, dáng cao ngạo cứng cỏi, dưới ánh đèn chập chờn, vết sẹo bò đầy mặt chàng nửa sáng nửa tối, đôi mắt xanh đầy tĩnh mịch.
Trước bậc mưa rơi tới tấp.
Dao Anh nhìn xem Tô Đan Cổ, lặng thinh một lát mới bước tới mấy bước, "Tô tướng quân đã khá hơn rồi ạ?"
Chàng rũ mắt nhìn nàng, gật đầu: "Ta không sao, để công chúa phải lo, mời người về." Nói xong, chuyển sang Ba Murs. "Đưa công chúa về đi." Giọng điệu lạnh nhạt.
Ba Murs cung kính đáp.
Tất Sa đứng một bên, không dám lên tiếng.
Một cơn gió thổi qua, mưa đột nhiên to hẳn, hạt mưa nện trên đỉnh ngói vang giòn.
Dao Anh đứng trước bậc, thật lâu không nói gì, lời muốn hỏi chàng, không cần hỏi nữa.
Giọt mưa tung tóe làm ướt mép váy nàng, nàng cuộn lấy áo choàng, cười cười: "Tướng quân không sao thì tốt rồi, đêm đã khuya, Tướng quân vừa xuất chinh về, nghỉ sớm nhé, tôi về đây."
Dao Anh xoay người rời đi.
Ba Murs đầy mờ mịt, lục tục đi theo.
Đợi bóng dáng hai người biến mất ở chỗ sâu trong hành lang, Đàm Ma La Già lảo đảo lùi lại, tay vịn cột mới đứng vững.
Tất Sa bước lên định đỡ chàng. Chàng phất tay, tự xoay người vào nhà, bước chân loạng choạng đến trước giường, trực tiếp ngã xuống.
Tất Sa thở dài, "Vương, ngài tội tình gì..."
Đàm Ma La Già uống thuốc xong vừa rồi tỉnh lại, biết anh ta mời Lý Dao Anh tới, cố giùng giằng bò dậy, lạnh lùng mời Lý Dao Anh rời đi.
Vừa mới ôm công chúa, quay lưng lại đối xử công chúa lãnh khốc vậy, một câu giải thích cũng không có, dù tính công chúa có tốt mấy cũng sẽ buồn bực.
Đàm Ma La Già ráng chống đỡ mãi, đã hết cả sức lực, ý thức lại trở nên mơ hồ, mi tâm nhíu chặt, trán thấm đầy mồ hôi lạnh.
"Đừng kéo nàng vào..." Việc nhân sự* của chàng còn chưa biết, tự dưng lẩm bẩm một câu.
*sống chết, được mất, vui buồn, hợp tan:
Người trong tu hành, không nên khuấy động nàng trong hồng trần. Với chàng mà nói, tất cả đây chỉ là một trận tôi luyện, còn với nàng thì khác.
Cho dù chàng lấy thân phận gì xuất hiện trước mặt nàng, cũng đều không nên vượt qua ranh giới.
Chàng không thể mắc thêm lỗi lầm nữa.
Tất Sa lắc đầu thở dài, canh giữ một bên giường, trong lòng bách vị tạp trần.
...
Rạng sáng hôm sau, Đàm Ma La Già tỉnh lại, trước cửa sổ ánh nắng trong trẻo nhảy múa.
Mưa đã tạnh, trời sáng choang.
Chàng đứng dậy, giống như thường lệ, gọi truyền y giả, uống thuốc, tháo khăn trùm đầu, gỡ đi vết sẹo, cởϊ qυầи áo, thay bộ cà sa, tìm chuỗi Phật châu đeo vào trên cổ tay, xếp bằng trước tượng Phật, ngồi xuống thiền định.
Cái ôm trong mưa hôm qua, chỉ là không thể khống chế tình cảm của mình trong một lúc.
Mây tan mưa tạnh, mặt trời đỏ nhú ra, rực rỡ chiếu khắp, tất cả tan thành mây khói.
Chàng niệm xong mấy quyển kinh, Tất Sa Ba Murs tới bẩm.
"Vương, thời gian qua trong thành mọi thứ ổn cả..." Tất Sa nói, nét mặt phức tạp.
"Nhắc đến, là nhờ có Văn Chiêu công chúa ở đây."
Đàm Ma La Già ngước lên.
Tất Sa liếc Ba Murs ra hiệu, Ba Murs chậm rãi nói: "Lúc Hải Đô A Lăng phát động tập kích bất ngờ, tất cả đại thần trong triều đều chạy đến Vương Tự, Đại Tướng tự mình ra mặt chủ trì triều chính, răn dạy triều thần, triều thần cũng giải tán, thành thành thật thật trở về công việc của mình. Trong lúc đó có tăng nhân trong chùa cầu kiến, tiểu nhân theo lời Vương dặn, tìm lý do đuổi đi, lệnh các nơi canh gác cửa thành tăng cường cảnh giác, đóng chặt cửa thành, khắp nơi bình an."
Trong thành lương thực dồi dào, Đại tướng ban lệnh cấm, cửa hàng không dám tăng giá, mọi thứ như thường, ngoại trừ cửa thành đóng chặt thì không có gì lạ.
"Không ngờ ở trong thành sớm có mật thám Bắc Nhung, trong khi bọn Tướng quân Cát Lỗ chưa bắt được Hải Đô A Lăng, đánh nhau giằng co, dân lành sợ hãi, đám mật thám liền tung lời đồn, gây náo loạn lòng người, rồi thừa cơ phát động rối loạn, giật dây dân tấn công ra cửa thành..."
"Đại Tướng mới dẫn các quan viên đi cửa thành khuyên can dân chúng, dân chúng tin theo lời đồn, nói Đại Tướng đã đưa người nhà của mình đưa ra thành từ lâu, họ cũng muốn ra khỏi thành, Đại Tướng khuyên thế nào cũng vô dụng, không biết có phải do có người châm ngòi không, tự dưng có tên quân thủ thành đột nhiên ẩu đả dân, đến loạn cả lên... Đại Tướng dẫn người đến xem sao thì từ trong đám đông có mấy bà xông ra muốn ám sát Đại Tướng! Đại Tướng không phòng bị nên đ.â.m bị thương, cũng may vết thương rất nhẹ, chỉ trầy tí da."
Đàm Ma La Già nghe đến đó, lông mày hơi xoắn lại.
Đến cùng thì Đại Tướng vẫn quá thành thật, mỗi một bước đều làm theo chỉ thị chàng, trung thực thì trung thực, nhưng chưa thể tùy cơ ứng biến, đến mức không thể lắng được một rối loạn nhỏ.
Ba Murs nói tiếp: "Lúc này, đột nhiên Văn Chiêu công chúa xuất hiện trên thành lâu, thân binh của nàng cứu được Đại tướng..."
Hôm ấy, Lý Dao Anh bỗng nhiên xuất hiện, cứu Đại tướng, đứng trên thành lâu thuyết phục dân chúng, nói Phật Tử đã bố trí xong quân canh giữ, Hải Đô A Lăng tuyệt đối không đánh nổi vào Thánh Thành, dân chúng nửa tin nửa ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-em-gai-cua-tuong-quan-tai-ba/chuong-137.html.]
Ba Murs nghĩ đến tình cảnh lúc đó, nhịn không được úp mở: "Vương, ngài đoán coi công chúa làm gì?"
Đàm Ma La Già hờ hững liếc cậu ta.
Ba Murs giật cả mình, nhớ là mình đang báo cáo chứ chẳng phải khoác lác với đồng liêu, vội bận rộn nghiêm mặt nói: "Công chúa luôn chú ý động tĩnh trong thành, vừa nghe tin liền chạy tới. Người đứng trên cổng thành, chỉ vào đám hung hăng ồn ào nhất trong đám đông, không nói không rằng, cho thân binh trói lại!"
Lý Dao Anh mặc nam trang gặp người, đeo che mặt, thân binh nàng ra tay bắt người, dân chúng trong thành xôn xao nhưng nàng chẳng hề sợ dư luận, ngay tại chỗ vạch mặt thân phận mấy tên mật thám —— thì ra từ lúc nàng quay lại Thánh Thành đã bắt đầu âm thầm điều tra, chỉ chờ chúng tự mình nhảy ra, nàng vung một mẻ hốt gọn.
Lúc này, Ba Murs nghe nói trước cửa thành có rối loạn mới phái Vương Tự tăng binh chạy đến xử lý, dân chúng tin tưởng tăng binh, lại thấy mấy tên mật thám sau khi bị thân binh tra hỏi tại chỗ lộ ra chân ngựa, tự tản đi.
Kể từ đó, dù có lời đồn nào, dân chúng đều quy thành sóng gió do mật thám Bắc Nhung gây ra, từng người đàng hoàng đợi trong nhà.
Đại Tướng sợ bóng sợ gió một phen, càng thêm cảnh giác, liên tục ban mấy đạo lệnh cấm, trong thành không chỉ giới nghiêm ban đêm mà ban ngày cũng có vài nơi giới nghiêm, mãi cho đến hôm trước biết đại quân sắp khải hoàn mới bỏ lệnh.
Ba Murs nói xong, lùi ra cạnh cửa.
Đàm Ma La Già rũ mắt không nói, ngón tay chuyển động Phật châu.
Tất Sa tiếp một câu: "Vương... thời gian này Văn Chiêu công chúa phái thân binh của mình chạy đi chạy về giữa Thánh Thành và Hà Cốc, truyền tin cho đám Cát Lỗ, người luôn đề phòng Hải Đô A Lăng."
Đàm Ma La Già dừng tay.
"Sao không ai bẩm báo?" Chàng nhẹ giọng hỏi.
Tất Sa nhỏ giọng nói: "Công chúa dùng thân phận Bayan phụ tá của tôi đi gặp người, đám Tướng quân Cát Lỗ nào biết người là Văn Chiêu công chúa, Đại Tướng còn nghĩ người là một văn thư trong phủ tôi thôi.."
Trên đường từ Sa Thành về Thánh Thành, Lý Dao Anh tuyệt không để lộ thân phận, chỉ có mấy người Ba Murs và Bàn Nhược biết nàng về thành. Ba Murs nghĩ Đàm Ma La Già đã biết nên chả nhớ tới việc viết thư bẩm lại.
Một sợi nắng sớm chiếu vào thiền thất, cắt qua bàn sách, rơi xuống cà sa Đàm Ma La Già, ánh vàng nhè nhẹ lóng lánh.
Chàng trầm tư thật lâu, hỏi Ba Murs: "Văn Chiêu công chúa về lúc nào?"
Ba Murs nghĩ ngợi, nói: "Hình như khoảng một tháng... Trước khi Hải Đô A Lăng phát động tấn công thì công chúa về tới."
Đàm Ma La Già đứng dậy bước đến cửa sổ, nhìn ra đình viện.
Nói cách khác, ngay sau khi Dao Anh rời quân đã lập tức ngựa không dừng vó trực tiếp chạy về Thánh Thành.
Khi đó không ai biết Hải Đô A Lăng sẽ mang bao nhiêu quân.
Nàng sợ Hải Đô A Lăng đến thế, biết rõ y đánh úp mà vẫn không chùn bước chạy đến.
Vì đâu nàng lại về?
...
Sau nửa canh giờ, tiểu viện.
Tiếng chuông nặng nề mênh mang vang vọng khắp Vương Tự, ánh nắng nghiêng rải, đỉnh Phật tháp phản chiếu lấp lánh.
Nghe tiếng chuông, Dao Anh dựa bàn viết ngẩng đầu.
Tiểu sa di trong vườn hớn hở nói: "Công chúa, Phật tử bọn tôi xuất quan rồi!"
Dao Anh để bút xuống, đi đến cạnh cửa nhìn về hướng hang đá. Trong nắng sớm, hang đá cao ngất được chụp một vầng sáng vàng óng, trông rất trang nghiêm thánh khiết.
Một tràng bước chân dồn dập tới gần, Ba Murs tìm tới: "Công chúa, Vương mời người đi thiền thất."
Dao Anh thu ghém chút rồi theo Ba Murs đi thiền thất.
Tiến vào cổng vòm, ở sâu trong hành lang một dáng người cao lớn từ phía đối diện đi tới, bội đao bên hông phản chiếu từng tia sáng chói, một con báo đốm vằn vện tiền cổ đi theo cạnh hắn, móng vuốt in trên nền gạch hoa văn hình hoa sen, im ắng linh hoạt.
Ba Murs ngừng lại, hành lễ với người kia, "Nhϊếp Chính Vương."
Người kia đáp ừ, ánh mắt đảo qua Dao Anh, đưa lưng ngược nắng, đôi mắt xanh nhìn sâu hơn thường lệ.
Dao Anh nhìn anh ta, không bước lên, "Hôm nay Tướng quân khá hơn rồi ạ?"
Tô Đan Cổ khẽ gật nhẹ. Con báo đốm bên cạnh ngẩng đầu, mắt vàng nhắm lại, đột nhiên bước tới đưa vuốt vờn móc mép váy Dao Anh.
"A Ly." Người đàn ông kia kêu một tiếng.
Báo đốm thu móng, đứng thẳng người nhảy lên, vọt qua lan can, cụp đuôi chạy đi. Người kia qua sang Dao Anh thăm hỏi, nhấc chân đi ra.
Dao Anh đưa mắt nhìn bóng lưng anh ta đi xa, hỏi Ba Murs: "Tô tướng quân phải ra khỏi thành à?"
Ba Murs nói: "Vương xuất quan, Nhϊếp Chính Vương nhận lệnh đi Y Châu đuổi theo tàn quân Bắc Nhung và Ngõa Hãn Khả Hãn, hôm nay xuất phát."
Đôi mày Dao Anh hơi nhăn, vừa tiếp tục đi về phía thiền thất vừa quay đầu nhìn. Đến cổng, Bàn Nhược cười hì hì ra đón, nhỏ giọng nói: "Công chúa, Vương xuất quan, mấy hôm trước công chúa lập được công, Vương hẳn là sẽ khen thưởng công chúa."
Dao Anh không nói, ánh mắt vượt qua bờ vai của cậu nhìn vào thiền thất.
Trong điện hương thơm trong trẻo tràn ngập, khoảng không trong vắt, một người đàn ông xếp bằng trước bàn phê duyệt tấu chương, một thân cà sa trắng tuyết rộng rãi thêu hoa văn chỉ vàng, dáng người thẳng tắp, khí thế uy nghiêm, mặt mày trong trẻo lạnh lùng.
Nàng bước đến. "Pháp sư."
Đàm Ma La Già ừ, ra hiệu nàng ngồi xuống.
Ánh mắt Dao Anh đảo quanh một vòng, bên cạnh chiếc bàn dài còn có chiếc bàn ngắn, là bàn sách nàng từng dùng lúc ngủ lại thiền thất.
Nàng bước qua ngồi xuống, giương mắt ngắm kỹ Đàm Ma La Già.
Dáng lông mày chàng sáng ngời, mũi cao thẳng, đường nét rõ ràng sáng sủa, lông mi trầm tĩnh như không nhiễm trần tục, nhìn mặt có mấy phần giống pho tượng Phật.
Đàm Ma La Già nâng tầm mắt, chạm phải ánh mắt như chứa điều suy nghĩ của Dao Anh, nói: "Hải Đô A Lăng đi về Cao Xương, Duyên Giác đã xuôi Nam, cậu ấy sẽ cảnh báo Cao Xương."
Dao Anh lấy lại tinh thần, nói: "Đa tạ Pháp sư."
Hải Đô A Lăng chạy trốn xuống phía Nam, nàng không hề ngạc nhiên. Thành trì Vương đình thành trì kiên cố, dễ thủ khó công, để bảo tồn thực lực, y sẽ không cố gượng công thành chỉ dùng cách đánh lén tạo rối loạn. Khi nghe nói Ngõa Hãn Khả Hãn đại bại, y sẽ không chút do dự thu binh chạy trốn về phía Nam, với y mà nói, thừa cơ thu nạp tàn binh để lớn mạnh thế lực hiển nhiên quan trọng hơn giải vây cho Ngõa Hãn Khả Hãn.
Đàm Ma La Già cúi đầu, lật ra một bản tấu chương. "Ta nghe Ba Murs nói, công chúa đã giúp Đại Tướng duy trì trật tự trong thành, bắt mấy mật thám Bắc Nhung."
Dao Anh cười xòa nói: "Tôi chỉ là bắt mấy người, tra hỏi đối chứng, còn chuyện duy trì trật từ đều do Đại Tướng và Ba Murs lo cả."
Nàng lo mấy kế độc của Hải Đô A Lăng nên luôn theo dõi sát sao mấy người khả nghi trong thành, mới phản ứng nhanh hơn Đại tướng và Ba Murs tí.
Đàm Ma La Già nâng bút viết chữ, "Vì sao công chúa quay về Thánh Thành?"
Giọng bình thản nghe như chỉ thuận miệng mà hỏi.
Dao Anh bình tĩnh, qua loa đáp: "Tướng quân A Sử Na mời tôi theo quân cũng là vì tôi hiểu rõ Hải Đô A Lăng, Hải Đô A Lăng muốn đánh Thánh Thành, đương nhiên tôi không thể tránh... Pháp sư đối với tôi ơn nặng như núi, tôi cũng muốn vì Pháp sư góp một phần lực."
Nàng dừng lại một chút, nhìn bút trong tay Đàm Ma La Già, "Tôi quay về là vì Pháp sư."
Ngòi bút trên giấy không hề ngừng một chút, động tác viết vẫn trôi chảy ưu nhã.
Đàm Ma La Già nhìn tấm lụa đang trải, bình tĩnh viết thư, trên mặt không một tia gợn sóng.