Xuyên Thành Em Gái Thiên Kim Giả Của Đại Lão - CHƯƠNG 89: TRÀ XANH GỌI TÊN KHO MÁU NHỎ
Cập nhật lúc: 2025-02-13 16:03:30
Lượt xem: 17
Cố Căng xử lý xong công việc, chuẩn bị thức đêm chơi game như mọi khi, chờ đến nửa đêm mới lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Từ sau chuyện năm đó, cô ấy mắc chứng rối loạn giấc ngủ nghiêm trọng rất khó để ngủ. Ngay cả khi ngủ cũng kèm theo các triệu chứng như gặp ác mộng, nên giấc ngủ đối với cô ấy là cực hình.
Cô ấy cũng là bác sĩ nên biết rõ việc cố tình không ngủ giống như uống thuốc độc giải khát, nhưng không thể làm gì khác.
Tuy cô ấy là thần y được mọi người đồn đại, nhưng đối với loại bệnh tâm lý này cũng khó có thể tự chữa trị.
Lúc này, điện thoại của cô ấy rung lên.
Cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn WeChat của Cố Dạng gửi tới, chỉ có một file ghi âm.
Ánh mắt Cố Căng khẽ dừng lại, sau khi nhấn mở file, bên trong truyền đến tiếng hát ngọt ngào, mềm mại của cô gái, cùng với tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng và tiếng ve kêu, tựa như âm thanh của thiên nhiên.
Là bài hát ru.
Cố Căng siết chặt điện thoại, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào dòng chữ "đối phương đang nhập".
Cố Dạng: [Chúc chị ngủ ngon nhé ~]
Cố Căng nhìn màn hình đến ngây người, trong đầu suy nghĩ miên man, rất lâu sau mới trả lời một chữ: [Được.]
Nghĩ một chút, sợ Cố Dạng cảm thấy cô ấy lạnh lùng, lại gửi thêm hai chữ: [Ngủ ngon.]
Cô ấy tắt máy tính, tắt đèn, nằm trên giường phát lại bài hát kia rồi đi ngủ.
Tất nhiên, trước khi ngủ, Cố Căng còn rất độc ác chia sẻ file ghi âm và ảnh chụp màn hình cho Phong Quyết ở tầng dưới.
Cố Căng: [Em ấy cố ý gửi cho tôi.]
Bên cạnh tin nhắn xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.
[Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.]
Cố Căng khẽ cười khẩy, tâm trạng thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-89-tra-xanh-goi-ten-kho-mau-nho.html.]
Tầng dưới, trong phòng ngủ tối om, màn hình tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, mơ hồ chiếu rọi ra khuôn mặt thanh tú của cậu thiếu niên.
Lúc này, tay anh nắm chặt điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào màn hình, đáy mắt là sự bướng bỉnh hơn còn sâu hơn cả bóng đêm.
Tiếng hát dịu dàng của cô gái tựa như ánh trăng, dòng nước, khiến tâm trí người ta vô thức thả lỏng.
Tâm trạng của anh hơi bình tĩnh lại, mở khung chat WeChat của Cố Dạng. Khung chat này sạch sẽ chưa từng có cuộc trò chuyện nào.
Gió thổi làm cành trúc vang lên tiếng lao xao, ánh trăng chiếu vào cửa sổ.
Cố Dạng nhìn thấy Cố Căng trả lời liền nhíu mày, không ngờ cô ấy lại không hỏi gì cả.
Nhưng với trí thông minh của đại lão, chắc hẳn cũng biết cô là bác sĩ tâm lý, thậm chí còn có thể đoán ra cô không phải là nguyên chủ.
Cố Căng không hỏi, Cố Dạng cũng ăn ý không nhắc tới chuyện cô ấy bị rối loạn giấc ngủ.
Lúc này, kho m.á.u nhỏ Phong Quyết gửi WeChat cho cô.
Phong Quyết: [Chị, chị ngủ chưa?]
Cố Dạng trả lời: [Chưa! A Quyết, có chuyện gì sao?]
Bây giờ kho m.á.u nhỏ vẫn chưa bị trùm phản diện lừa gạt trở thành nhân vật phản diện, cô muốn cho anh đủ ấm áp, bù đắp cho anh, đồng thời dẫn anh đi trên con đường đúng đắn!
Phong Quyết: [Không có gì, chỉ là không thể nào ngủ được. Tối qua xem livestream của chị, bây giờ nhắm mắt lại trong đầu vẫn là chị. Hôm nay không nghe thấy chị đàn, có chút không quen. Chị, em gửi tin nhắn cho chị muộn như vậy, có làm phiền chị không? Em đi làm bài tập, chị ngủ sớm một chút đi.]
Cố Dạng nhìn tin nhắn của kho m.á.u nhỏ, tim đập hơi lệch một nhịp, ý của kho m.á.u nhỏ là nhớ cô đến nỗi không ngủ được?
À không, hẳn là nhớ khúc hát ru của cô.
Hơn nữa, sao cô cảm thấy kho m.á.u nhỏ hình như còn "trà" hơn cả cô?
Nhưng nếu lời này từ trong miệng thiếu niên ôn nhuận, hiền lành nói ra, cho dù là trà ngôn trà ngữ cũng rất khó khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Bỗng nhiên có một khoảnh khắc, Cố Dạng hiểu rõ vì sao rất nhiều chàng trai đều thích con gái "trà xanh".