Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-04-24 05:54:49
Lượt xem: 311
Bồ Vũ 2
Anh hai Đường có uống chút rượu nhưng không say, nghe vậy lập tức đi vào phòng bếp múc nước. Sau khi rinh nước vào nhà tắm, anh ấy để chị dâu hai Đường tắm trước, còn mình thì ngồi ngoài sân hóng mát chút.
Chờ đến khi cả nhà đều đã tắm rửa xong xuôi ra sân ngồi thì không khỏi nói tới chuyện hôm nay.
"Chị dâu họ cứ kè kè theo em gặng hỏi nhà anh Nam Tuyền cho nhà chúng ta bao nhiêu sính lễ, còn hỏi em sẽ ở nhà bao lâu nữa chứ. Em phiền c.h.ế.t mất."
Nhắc đến chuyện này là Đường Văn Tuệ lại cụt hứng.
Chị dâu họ thật sự đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà cái tật xấu mồm mép tép nhảy thì không phải chỉ ngày một ngày hai là bỏ được.
"Đừng để ý đến chị ta." Chị dâu hai Đường phe phẩy chiếc quạt lá: "Hôm nay có mấy thím còn tới hỏi thăm chị về Thục Phân kia kìa."
Trước kia Chương Thục Phân và em trai bên nhà mẹ đẻ của chị dâu họ có tiếp xúc với nhau rồi, nhưng hình như người ta không có cảm giác gì với Thục Phân nên sau này cũng không tiếp xúc nữa.
Bây giờ Chương Thục Phân vẫn chưa có đối tượng.
Mẹ Đường cũng cười nói: "Bác mấy đứa cũng hỏi thăm mẹ đấy."
Nhà bác có một em trai họ còn chưa lập gia đình.
"Nhưng em họ còn ít tuổi hơn con nữa mà." Đường Văn Tuệ tỏ vẻ hai người bọn họ không xứng đôi. Cô ấy biết Thục Phân thích người trưởng thành một chút.
"Không phải tìm cho em họ con mà là cho người bên nhà mẹ để chị dâu họ hai của các con." Cha Đường biết một chút thông tin: "Chỉ là xa quá, nhà họ Chương sẽ không đồng ý đâu."
"Đúng là hơi xa thật."
Anh hai Đường gật đầu. Anh ấy biết nhà mẹ đẻ của chị dâu họ hai ở đâu. Ở huyện bên cạnh thì không nói, còn ở tít trong núi sâu nữa. Phải đi bộ hơn một ngày mới tới.
Phong Ánh Nguyệt cũng nghe Đường Văn Sinh nói: "Vào huyện mà ngồi xe bò thì đến được công xã bên kia cũng tốn bốn tiếng đồng hồ rồi. Đoạn đường phía sau xe bò và xe lừa đều không đi được mà phải đi bộ, vượt núi băng đèo thêm ba tiếng nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-308.html.]
"Vậy đúng là hơi xa thật. Em đi tới đó mấy lần rồi?"
"Hai lần, một lần là anh họ hai đính hôn, lần thứ hai là đi rước dâu."
Chị dâu hai Đường bên cạnh cũng tiếp lời: "Chị nhớ hôm rước dâu đó trời mưa to. Ôi chao, đúng là chịu tội mà. Lúc đến nhà bác, toàn bộ quần áo của mọi người đều là bùn hết, trông chẳng giống đi rước dâu chút nào, cứ như đi chơi bùn về vậy."
"Lần còn lại thì chị và mẹ ở nhà trông nom Nguyên Đản bị bệnh nên không đi. Nghe mọi người nói một hồi khiến chị cũng tò mò muốn biết rốt cuộc xa nhường nào."
Nghe vậy, Đường Văn Tuệ bật cười.
Nghe thấy tên mình, Nguyên Đản lập tức hỏi ngay: "Cháu bị bệnh á?"
"Đúng vậy, còn là do thằng hai gây hoạ nữa. Thằng bé cho Nguyên Đản ăn nhiều bắp nướng quá nên bị đầy bụng không tiêu hoá được, thành ra khó chịu."
Anh hai Đường bị nhắc tên sờ mũi mình một cái: "Thằng bé khăng khăng đòi ăn. Không cho là nó khóc."
"Vậy cũng không thể cho như thế được." Chị dâu hai Đường nhớ lại chuyện này là lại tức giận: "Nguyên Đản còn bé, ăn nhiều đồ nướng sẽ không thoải mái."
"Ừ, bây giờ anh biết rồi mà." Anh hai Đường cười ha ha.
Thấy Nguyên Đản muốn nghe chuyện "hồi mình còn bé", mẹ Đường và cha Đường bèn chọn ra mấy chuyện thú vị kể cho nó nghe làm Nguyên Đản cười khanh khách.
Ngày hôm sau nó còn đi chia sẻ với đám bạn nhỏ của mình nữa. Kết quả là A Tráng và Xuyên Tử đều quay về quấn lấy người lớn đòi kể chuyện hồi mình còn bé.
"Chưa đến hai ngày nữa là các con phải quay về thành phố rồi phải không? Cũng không biết dưa muối có kịp chín không." Mẹ Đường có muối một vò dưa muối để chuẩn bị cho vợ chồng Phong Ánh Nguyệt mang về thành phố.
"Không sao đâu ạ. Nếu chưa kịp chín thì quay về thành phố rồi con cũng có thể tự học rồi làm." Phong Ánh Nguyệt vừa nói vừa sửa lại quần cho Nguyên Đản. Bây giờ con trai lớn rồi, ngày nào cũng chạy nhảy khắp nơi nên cứ cách mấy ngày là quần lại bị nó làm rách.
Chị dâu hai Đường cũng đang dùng vải Phong Ánh Nguyệt mua về cho mình để may quần áo mùa thu: "Dưa muối mẹ làm ăn ngon lắm. Nếu được thì em đưa đi một ít mà ăn."
Ba người ngồi ở cửa nhà chính nói chuyện. Ngoài sân đang phơi cao lương. Mặt trời quá chói chang nên cực kỳ oi bức.