Xuyên Thành Một Cô gái Nhà Nông Mỹ Mạo Nhưng Khó Gả - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-11-15 03:59:00
Lượt xem: 29
Hôm nay mây đen u ám, thời tiết không tốt.
Tới giữa trưa còn không thấy được trời quang, khiến mọi người cũng cảm nhận được cái lạnh buốt của mùa đông.
Khương Đào ở tú phường cả sáng nên giờ về nhà, trong nhà im ắng, Thẩm Thời Ân đi làm, bọn đệ đệ đi học ở Vệ gia, ngay cả Tuyết Đoàn nhi cũng không biết đã đi đánh chén chỗ nào.
Khương Đào xách giỏ ra ngoài mua đồ ăn.
Trước đó, Mạnh bà bà và Lý thị các nàng ở đây làm, lúc mọi người chuẩn bị cơm trưa sẽ thừa ra một phần, để chiều Khương Đào bận xong không cần lo cơm tối.
Sau tú phường chuyển tới nơi mới, các nàng vẫn như cũ chuẩn bị thêm cho nàng một phần, mỗi ngày để vào trong hộp cho nàng mang về.
Khương Đào từ chối vài lần, các nàng chỉ nói hiện tại tiền lương đã nhiều hơn trước, không biết báo đáp Khương Đào như nào, chỉ có thể làm những chuyện này giúp nàng, mong nàng không ghét bỏ.
Các nàng nói vô cùng nghiêm túc, Khương Đào đúng là không tiện từ chối, chỉ nói sẽ trả tiền đồ ăn, để Hoa ma ma cuối tháng chia cho họ.
Hôm nay Khương Đào dặn các nàng không cần mang cơm canh tới, chuẩn bị lẩu cho cả nhà.
Canh trong nhà có sẵn – bởi vì gần đây vẫn luôn hầm canh tẩm bổ cho Khương Dương, canh gà, canh xương cứ thay phiên làm, ban đầu bọn đệ đệ cảm thấy nước uống không đủ nên cũng uống theo Khương Dương. Sau lại từ mùa thu tới mùa đông, rốt cuộc cũng ăn không vô nữa, chỉ thiết uống canh không. Ngay cả Thẩm Thời Ân cũng không muốn mà lật tẩy.
Khương Đào uống một mình cũng ngại, cũng không ép bọn họ. Tuy vậy Khương Dương vẫn nể mặt nàng, mỗi ngày sớm muộn gì cũng uống một chén canh, thịt hầm cũng ăn hết.
Hôm nay có canh gà, Khương Đào mua cải trắng, đậu hủ, củ cải rồi các loại rau dưa, sau đó không thể thiếu nhất, thịt dê, thịt bò.
Tuy giá thịt dê cao hơn thịt bò nhưng vẫn có thể mua được, không dễ mua chính là thịt bò. Tùy tiện gϊếŧ trâu cày là phạm pháp, trừ phi có nhà ai có trâu c.h.ế.t mới có thể mang bán.
May mắn, Khương Đào mua xong các đồ ăn kèm khác, khi về nhà gặp được Hoàng thị.
Nàng cũng mang theo hạ nhân ra ngoài mua đồ, bởi vì trước nàng bận rộn mở rộng tú phường với Khương Đào nên cũng không lo việc trong nhà. Hơn nữa, năm sau Tần Tử Ngọc thi cử, năm trước hắn đỗ tú tài, hiện tại cũng là học hành mải miết. Hoàng thị sợ hắn học nhiều sinh bệnh, nghĩ biện pháp bồi bổ cho hắn.
Hai người gặp ở chợ bán thức ăn, Hoàng thị thấy nàng liền cười, nói ta đang muốn đi tìm ngươi.
Khương Đào hỏi có chuyện gì sao?
Nàng còn tưởng là chuyện kinh doanh có vấn đề gì.
Hoàng thị bèn thì thầm: “Hôm nay trong nha môn, có hai nhà tới thưa kiện, nói khi đánh nhau, nhà này đánh c.h.ế.t trâu của nhà kia. Chuyện kiện tụng này ta không tiện nói với ngươi, mà ta cũng không có hứng thú, ngươi khẳng định không kiên nhẫn nghe. Đúng lúc ta đi đưa cơm cho lão gia nghe được bèn mua lại con trâu kia rồi. Một con trâu nhà ta ăn cũng không hết, cho nhà ngươi một nửa có muốn không?”.
Khương Đào đang nghĩ tới ăn lẩu không có thịt bò thì chán lắm, lập tức gật đầu nói muốn, tuy vậy một nửa là hơi nhiều, mấy tiểu tử có trương bụng lên cũng ăn không hết nửa cái đầu.
“Ta chia cho ngươi một cái chân. Ta sai người đi chặt, sau mang tới nhà ngươi”.
Hai người vừa nói Hoàng thị vừa sai người càn quét.
Không sai, Hoàng thị mua đồ theo phong cách chỉ cần ta nhìn trúng vậy lấy cả sạp nhà ngươi.
Tuy nhà nàng có ba miệng ăn nhưng hạ nhân có mấy chục, mua nhiều một chút cũng không sợ ăn không hết.
Sau khi mua đồ ăn xong, hai người hàn huyên một chút liền tách ra, Hoàng thị còn nói với nàng: “Hơn một tháng nữa là đón Tết, trong nhà nhiều chuyện cũng không thể thường xuyên tới tìm ngươi. Nếu ngươi gặp phiền toái gì cứ sai người tới nhắn. Còn có một chuyện, Tử Ngọc nhà ta….”.
Nhắc tới Tần Tử Ngọc, Hoàng thị lại ngại ngùng, trước kia nàng không biết Khương Dương là đệ đệ của Khương Đào, càng không biết nhi tử nhà mình chèn ép Khương Dương. Sau biết được, nàng cảm thấy là do nhi tử nhà mình làm sai. Nhưng Khương Dương đã bái Vệ Thường Khiêm làm thầy, không bị nhi tử nhà mình ảnh hưởng, Hoàng thị cũng dần quên mất chuyện hỗn trướng mà nhi tử nhà mình làm.
Sau Khương Đào gián tiếp cứu nhà bọn họ một mạng, khi có động đất còn không ngại hiềm khích trước đây mà giúp nàng ra chủ ý, hai người từ cùng cứu trợ lại hợp tác làm kinh doanh, trước không nói Khương Đào nghĩ thế nào nhưng Hoàng thị thật sự coi nàng là bằng hữu.
Nàng vẫn luôn muốn tìm cơ hội để Tần Tử Ngọc nhận lỗi với Khương Dương nhưng Tần Tử Ngọc kiêu ngạo, không chịu đi cùng nàng, không lâu sau truyền tới tin tức mở ân khoa, Tần Tử Ngọc cũng cố gắng học hành, nàng càng không tiện ép buộc hắn.
“Chờ qua năm mới, ta dẫn hắn tới nhà muội chúc Tết, tới lúc đó phải để hắn nói xin lỗi với Khương Dương nhà ngươi”.
Tần Tử Ngọc xác thật nợ Khương Dương một lời xin lỗi, còn về Khương Dương có nhận lời xin lỗi hay không thì phải xem Khương Dương, Khương Đào gật đầu nói đã biết.
Sau khi tạm biệt, Khương Đào liền về nhà, vào bếp bắt đầu rửa sạch nguyên liệu nấu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-mot-co-gai-nha-nong-my-mao-nhung-kho-ga/chuong-112.html.]
Bởi vì trong nhà không có đồ dùng thích hợp nên nàng còn mua thêm một nồi đồng mới, có thể đặt trên lò bùn. Cũng tiện bưng đi bưng lại.
Nàng bận chưa được bao lâu, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm về trước, còn có Tuyết Đoàn nhi và Sở Hạc Vinh cũng tới.
Ba tiểu tử nghe được trong bếp có động tĩnh cũng chạy tới nhìn.
Nhìn thấy Khương Đào ở đây, Sở Hạc Vinh cười nói: “Từ trước tới nay không biết cô cô còn biết nấu ăn, hôm nay coi như đúng dịp nên con sẽ nếm thử tay nghề của cô cô”.
Hắn vừa nói lời này, sắc mặt của Tiêu Thế Nam và Khương Lâm trở nên kỳ quái nhưng vẫn là thể diện của Khương Đào, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi điên cuồng nháy mắt ra hiệu, cũng không nói gì.
“Trùng hợp”. Khương Đào làm bộ không thấy biểu tình trên mặt Tiêu Thế Nam và Khương Lâm, lại hỏi: “Khương Dương đâu? Sau không cùng các đệ trở về”.
Tiêu Thế Nam liền nói: “A Dương bị Vệ tiên sinh giữ lại nói chuyện, hẳn là chút nữa mới về”.
Khương Đào gật đầu, hỏi: “Vậy các đệ đi viết công khóa hay tới giúp ta?”.
“Muốn hỗ trợ!”. Tiêu Thế Nam và Khương Lâm trăm miệng một lời, lập tức xắn ống tay đi rửa tay.
Sở Hạc Vinh nhìn mà sửng sốt, hắn sao không biết hai người này cần mẫn như vậy?
Khương Đào mím môi cười trộm, để Sở Hạc Vinh hoặc tới nhà chính ngồi hoặc đi sương phòng viết công khóa.
TBC
Sở Hạc Vinh dứt khoát đi vào bếp, nói: “Con cũng không phải khách, giúp cô với bọn Tiêu Thế Nam đi”.
Khương Đào mua rất nhiều đồ ăn nhưng nhiều loại, số lượng mỗi loại lại không nhiều, như củ cải gì đó nàng chỉ mua một cây.
Tiêu Thế Nam và Khương Lâm nhìn thấy số đồ ăn này trong lòng sinh ra dự cảm không lành – tẩu tử/ tỷ tỷ hắn không phải là muốn làm món hỗn tạp gì đi!
Tuy vậy may là không lâu sau, bọn họ rửa xong, Khương Đào thái ra cũng không có bỏ tất cả vào nồi.
Các loại thức ăn được thái ra lớn nhỏ khác nhau, để trong đĩa, Khương Đào rửa nồi xong đổ canh gà vào, đặt trên lò chậm rãi đun.
Trước khi trời tối, bên Hoàng thị cũng phái người tới, đưa chân bò tới.
Chân đã được xử lý tốt nhưng bởi vì không biết Khương Đào định ăn như nào nên bọn họ cắt thành miếng lớn.
Lúc Khương Đào mua thịt dê đã nhờ người bán cắt lát cho nàng, vì nàng mua nhiều nên người bán cũng sảng khoái, nhờ đồ tể thái giúp, ba cân thịt cắt hơn non nửa cái canh giờ mới xong.
Khối thịt lớn như vậy khiến Khương Đào không biết làm sao, ngay cả đồ tể lâu năm cũng cắt lâu như vậy mà nàng cắt thì phải tới sáng mai à!
May mắn, không lâu sau Khương Dương và Thẩm Thời Ân đã về.
Nghe nói muốn thái thịt, Thẩm Thời Ân rửa tay xong liền tới.
Đây là lần đầu tiên Khương Đào thấy Thẩm Thời Ân làm loại việc tinh tế này, chỉ thấy sau khi hắn cầm d.a.o thì khí thế cả người liền thay đổi, động tác thái thịt cũng chỉ thấy tàn ảnh.
Đây, đây cũng mỏng quá đi. Khương Đào cầm lát thịt của Thẩm Thời Ân soi ra, chỉ thấy lát thịt mỏng tới độ như vải mỏng.
“Bản lĩnh dùng đao của chàng tốt quá!”. Khương Đào nhịn không được tán thưởng, nàng trước chỉ biết công phu quyền cước của Thẩm Thời Ân lợi hại, không nghĩ tới hắn còn biết dùng đao, “Chàng trước kia…”.
Tiêu Thế Nam từ lúc Thẩm Thời Ân thái thịt đã bắt đầu hưng phấn – công phu dùng đao của ca hắn là gia truyền, đao pháp của Thẩm gia ở trong quân uy danh hiển hách! Người khác muốn học nửa chiêu thức còn khó hơn lên trời, cũng chỉ có ca hắn là dùng đao pháp để thái thịt cho tẩu tử! Vừa nhìn liền biết là đỉnh! Tốt nhất tẩu tử hắn hỏi nhiều thêm mấy câu, ca hắn cũng nhân cơ hội nói ra nguyên nhân, sau này hắn muốn học cũng được chút da lông.
Kỳ thật trước đó Tiêu Thế Nam nhiều lần muốn học nhưng Thẩm Thời Ân nói đao pháp này quá phô trương, hơn nữa Khương Đào cũng không biết chuyện lúc trước của bọn họ, nói quyền cước công phu là học được trong giang hồ còn được, vì rèn luyện thân thể cũng có không ít người học. Nhưng sẽ không có ai vô duyên vô cớ dùng đao. Bởi vậy không hề dạy hắn.
Hôm nay, chính là hôm nay! Đao pháp Thẩm gia rốt cuộc cũng thấy ánh mặt trời, cuối cùng hắn cũng có cơ hội học!
Nhưng Tiêu Thế Nam có ba đầu sáu tay cũng không nghĩ được Khương Đào chỉ dừng một chút lại hỏi tiếp: “Trước kia chàng là đầu bếp sao?”.
Thẩm Thời Ân cười, rất phối hợp đáp lời: “Đúng vậy nên ta mới biết dùng đao, hơn nữa cũng cường tráng hơn người thường. Khi đó, bèn chạy việc ở nhà bếp”.
Bùm, Tiêu Thế Nam nghe được thứ gì đó tan biến.
A, là hy vọng được học đao pháp của Thẩm gia của hắn.