Xuyên thành nam phụ được cưng chiều - Chương 839
Cập nhật lúc: 2024-09-05 00:22:44
Lượt xem: 27
## Chương 839: Lén lút rời đi (1)
Thiệu thành chủ nói: “Độc Lang hiền chất, cháu trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, ta và lão tam còn có việc cần bàn, tối hôm nay, ta sẽ chuẩn bị tiệc cảm tạ, để lão tam và bằng nhi phụ tử hảo hảo cám ơn cháu.”
Vương Tử Hiên nói: “Thiệu thành chủ, ngài quá khách khí rồi. Ngài có việc cứ đi bận rộn đi!”
“Tốt!” Nói xong, Thiệu thành chủ liền mang theo người nhà rời khỏi.
Cốc Vũ và Thanh Sơn đi vào sân của Vương Tử Hiên. Cốc Vũ nói: “Độc Lang đan sư quả nhiên tài giỏi!”
Vương Tử Hiên khiêm tốn nói: “Cũng không tính là gì, chỉ là ta kebet69.com/bong-da vừa đúng tinh thông trận pháp thuật mà thôi.”
Thanh Sơn nói: “Ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy, có người dùng trận pháp trị liệu cho người bệnh đấy?”
Vương Tử Hiên giải thích nói: “Cái này cũng phải xem tình huống của người bệnh, có một số trường hợp đặc biệt, trận pháp có thể thay thế đan dược để trị liệu cho người bệnh.”
Thanh Sơn chợt hiểu. “Độc Lang đan sư cách nói này rất mới lạ a!”
Vương Tử Hiên cười. “Mỗi một loại bệnh có mỗi một phương pháp điều trị. Không phải chỉ có đan dược mới có thể chữa bệnh, trận pháp, phù văn, minh văn, kỳ thật đều có thể chữa bệnh.”
Cốc Vũ nghe được lời này, không khỏi cười nói. “Độc Lang đan sư lời này nói rất sâu sắc a!”
Vương Tử Hiên khiêm tốn cười. “Ta chỉ là có cảm giác mà phát.”
Cốc Vũ nói: “Ta và sư đệ đến Thiên Bảo thành nửa năm rồi, tuy rằng không thể chữa khỏi cho Thiệu tam gia, khiến chúng ta cảm thấy có chút tiếc nuối. Nhưng mà, có thể gặp được Độc Lang đan sư kỳ tài như vậy, vẫn là khiến ta học hỏi thêm được rất nhiều a!”
Thanh Sơn cũng nói: “Nghe quân một lời nói còn hơn đọc sách mười năm a!”
Vương Tử Hiên ngượng ngùng nói: “Hai vị đan sư quá khách khí rồi.”
Vương Tử Hiên lại cùng hai người hàn huyên vài câu, Cốc Vũ và Thanh Sơn mới rời đi. Nhìn thấy bọn họ đi rồi, Vương Tử Hiên lập tức phá bỏ trận pháp trong sân. Mang theo Tô Lạc cùng nhau đi vào trong phòng, trực tiếp phong ấn không gian.
Tô Lạc nhìn về phía Vương Tử Hiên. “Tử Hiên, chúng ta có phải nên đi rồi không?”
Vương Tử Hiên gật đầu. “Ừm, về nhà.” Nói xong, Vương Tử Hiên lấy ra trận pháp bàn, trực tiếp nắm lấy tay Tô Lạc, mang theo Tô Lạc truyền tống về nhà ở Nguyệt Lạc trấn.
Trở về nhà, Vương Tử Hiên phóng thích hồn lực dò xét bốn phía một phen, xác định bên này rất an toàn không có vấn đề, hắn mới lấy ra đan dược khôi phục dung mạo, hắn và Tô Lạc đều phục dụng đan dược, khôi phục dung mạo.
Vương Tử Hiên nói: “Chúng ta lần này ra ngoài kiếm được tiên tinh đủ cho chúng ta dùng vài trăm năm rồi, về sau chúng ta hãy ẩn cư tránh né một chút đi! Tiếp nhận nhiều nhiệm vụ treo thưởng như vậy, nhất định sẽ có người muốn cướp bóc chúng ta, tìm kiếm tung tích của chúng ta.”
Tô Lạc rất đồng ý. “Ừ, chúng ta nên ẩn mình thôi.”
Trở về nhà, cuộc sống của Vương Tử Hiên và Tô Lạc vẫn như cũ, ban ngày, Vương Tử Hiên học tập đan thuật, Tô Lạc học tập khôi lỗi thuật, buổi tối hai người cùng nhau tu luyện củng cố thực lực, thỉnh thoảng song tu, ngày tháng trôi qua đơn giản mà bình đạm, hai người ẩn cư rất ít khi ra ngoài.
……………………………………
Thiên Bảo thành, thành chủ phủ,
Lúc dùng tiệc tối, Thiệu gia mọi người mới biết được, Vương Tử Hiên và Tô Lạc đã rời đi.
Thiệu Bằng một mặt tiếc nuối. “Không ngờ sư phụ nhanh như vậy đã đi rồi.”
Thiệu tam gia cũng nói: “Đúng vậy, ta còn chưa kịp hảo hảo cảm tạ Độc Lang đan sư nữa? Hắn sao lại đi rồi chứ?”
Thiệu thành chủ nói: “Độc Lang tiểu tử này kiếm được không ít tiên tinh, hẳn là sợ người ta cướp bóc. Cho nên, lặng lẽ không tiếng động rời đi.”
Thiệu thành chủ minh bạch, Độc Lang đi vội vàng như vậy, thứ nhất là lo ngại bị người ta cướp bóc, thứ hai cũng là không muốn nhúng tay vào nội đấu của Thiệu gia bọn họ, cho nên, đối phương liền trực tiếp rời đi.
Băng Lăng nói: “Tiếc thật, chúng ta còn chưa kịp kính rượu đáp tạ nữa?”
Cốc Vũ nói: “Độc Lang đan sư đã hoàn thành chín nhiệm vụ, không biết nhiệm vụ đứng đầu bảng treo thưởng, hắn có làm hay không.”
Thiệu tam gia lắc đầu. “Hẳn là sẽ không, cái nhiệm vụ kia là treo thưởng truyền tống thạch của phúc địa. Nếu Độc Lang tìm được truyền tống thạch, hắn hẳn là sẽ không lấy đi đổi lấy tiên tinh. Mà là giữ lại tự mình dùng.”
Cốc Vũ rất đồng ý. “Nói như vậy cũng phải.”
Thanh Sơn nói: “Giống như Độc Lang đan sư như vậy, một hơi làm xong chín nhiệm vụ treo thưởng của thợ săn tiền thưởng, chúng ta Thiên Hà tinh cầu vẫn là lần đầu tiên xuất hiện a!”
Thành chủ phu nhân cũng nói: “Đúng vậy, người này tinh thông trận pháp, luyện khí và đan thuật, tam thuật đồng tu, quả nhiên là một vị thiên tài hiếm có a!”
Mọi người đều rất đồng ý, có thể tinh thông ba môn thuật số, quả nhiên là không đơn giản!
………………………………
Vài ngày sau, Trận Pháp thành, thành chủ phủ.
Lư Minh nghe được lời của phụ thân, không khỏi ngẩn ra. “Cái gì? Độc Lang dùng Phá Mộng trận pháp chữa khỏi cho Thiệu Thiên Tứ?”
Lư thành chủ gật đầu. “Ừ, đây là Đan thành Diệp lão quỷ nói.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nam-phu-duoc-cung-chieu/chuong-839.html.]
Lư Văn không khỏi nhíu mày. “Phá Mộng trận pháp cấp mười lăm, cái này thuộc về trận pháp hiếm gặp a! Người có thể bố trí trận pháp này hẳn là không nhiều a!”
Lư Hộ nói: “Trận pháp này ta cũng biết bố trí. Thế nhưng ta không ngờ tới trận pháp này có thể chữa khỏi cho Thiệu Thiên Tứ a! Nếu ta biết, vậy ta đã sớm đi Thiên Bảo thành rồi.”
Lư Băng Nhi bất đắc dĩ nói: “Chúng ta làm sao có thể sớm biết a? Chúng ta là trận pháp sư, cũng không phải là y sư, làm sao có thể biết chuyện này a?”
Lư Hộ rất đồng ý. “Nói cũng phải.”
Lư thành chủ nhìn bốn đứa con của mình. “Bốn người các con, chỉ có lão tam biết bố trí trận pháp này sao?”
Những người khác nghe vậy, đều lắc đầu, biểu thị không biết bố trí trận pháp này.
Lư thành chủ khẽ thở dài một tiếng. “Ta cũng không ngờ tới Thiệu Thiên Tứ bị bệnh nửa năm. Cuối cùng chữa khỏi cho hắn lại là một trận pháp.”
Lư Minh giải thích nói: “Rất nhiều người đều biết trận pháp có thể dùng để g.i.ế.c địch, dùng để bảo vệ bản thân. Rất ít người sẽ đem trận pháp và trị liệu người bệnh hai chuyện liên hệ với nhau. Nhưng mà, Độc Lang không giống, Độc Lang là đan sư, y sư, trận pháp sư, luyện khí sư. Hắn tinh thông rất nhiều thuật số, cho nên, khi hắn điều tra rõ ràng bệnh tình của Thiệu Thiên Tứ, liền lập tức đưa ra phương pháp trị liệu hiệu quả nhất, trận pháp trị liệu.”
Lư thành chủ rất đồng ý. “Quả thật, người ta là y sư, tự nhiên là có ưu thế.”
Lư Băng Nhi tò mò hỏi: “Phụ thân, Diệp thành chủ làm sao biết chuyện này a?”
Lư thành chủ nói: “Hai đệ tử của Diệp lão quỷ, đại đệ tử Cốc Vũ, nhị đệ tử Thanh Sơn đều ở Thiên Bảo thành đấy? Tận mắt nhìn thấy Độc Lang dùng trận pháp chữa khỏi cho Thiệu Thiên Tứ. Cho nên, Diệp lão quỷ liền hỏi ta chuyện trận pháp này. Ta nói, đây là trận pháp hiếm gặp. Tác dụng quả thật là phá giải ảo cảnh.”
Lư Băng Nhi bừng tỉnh đại ngộ. “Thì ra là như vậy.”
Lư Văn nhìn về phía phụ thân của mình. “Phụ thân, trước đó Diệp thành chủ nói là muốn đi tìm kiếm dược viên, chúng ta lúc nào xuất phát a?”
Lư thành chủ nói: “Diệp lão quỷ đang liên lạc với Phù Văn thành và Minh Văn thành hai nhà, nói là bên đó cấm chế thượng cổ rất nhiều, phù văn sư, trận pháp sư, minh văn sư đều phải đi, ngoài ra, Tiên Thực thành Dương lão quỷ cũng biết chuyện này, hắn cũng sẽ đi. Còn có Tửu thành Lý lão quỷ cũng biết.”
Lư Hộ nhịn không được co rút khóe miệng. “Nhiều người như vậy a?”
Lư thành chủ nhún vai. “Vậy có biện pháp gì, ký ức cầu tổng cộng là năm viên. Diệp lão quỷ trong tay có một viên, Tửu thành Lý lão quỷ trong tay có một viên, Tiên Thực thành Dương lão quỷ trong tay có hai viên, cuối cùng một viên ở trong tay Minh Văn thành Từ lão quỷ.”
Lư Băng Nhi hừ lạnh một tiếng. “Độc Lang hỗn đản này, thế lại đem năm viên ký ức cầu bán cho bốn nhà.”
Lư Minh nói: “Độc Lang không phải kẻ ngốc, bán cho một nhà, vạn nhất hắn bị g.i.ế.c diệt khẩu thì làm sao bây giờ?”
Lư Băng Nhi khẽ thở dài một tiếng. “Nhưng mà, nhiều người như vậy đi tìm bảo, vậy tiên thảo trong dược viên cho dù nhiều hơn nữa, chúng ta có thể chia được mấy cây a?”
Lư Văn thở dài một tiếng. “Đúng vậy, người quá nhiều, e rằng chia không được bao nhiêu chỗ tốt a!”
Lư thành chủ nói: “Biết đủ là được rồi! Chúng ta là trận pháp sư, mấy nhà kia cần dùng tới chúng ta, cho nên, mới tiết lộ tin tức dược viên cho ta. Hiện tại, rất nhiều tiên đế đều không biết chuyện này, còn có một ít tiên đế biết chuyện này, nhưng mà, trong tay không có ký ức cầu, tìm không được địa phương. Chúng ta coi như là không tệ rồi. Tuy rằng không có ký ức cầu, nhưng mà, bốn lão quỷ kia sẽ mang theo chúng ta.”
Lư Minh nghe vậy, nhướng mày. “Nếu là như vậy, tình cảnh của Độc Lang e rằng không quá tốt a! Nhất định sẽ có người muốn tìm được hắn, đạt được vị trí dược viên a!”
Lư thành chủ gật đầu. “Ừ! Hiện tại, rất nhiều tiên đế đều đang tìm Độc Lang. Thế nhưng, từ sau khi Độc Lang chữa khỏi cho Thiệu Thiên Tứ, hắn liền lặng lẽ rời khỏi Thiên Bảo thành. Từ đó biệt tích. Cho đến tận bây giờ, ai cũng không tìm được hắn.”
Lư Minh suy tư một chút. Hắn nói: “Độc Lang người này rất thông minh, cũng rất giảo hoạt, hắn sẽ không để cho người ta tìm được hắn đâu.”
Lư Văn nói: “Độc Lang là trận pháp sư cấp mười lăm, tùy tiện khắc ấn một cái trận pháp trốn đi. Tiên đế cũng tìm không được hắn.”
Lư Hộ rất đồng ý. “Nói cũng phải, trận pháp sư muốn trốn đi, người bình thường muốn tìm được không có khả năng.”
Lư Băng Nhi cũng nói: “Ta cũng cảm thấy, người này giảo hoạt lắm, không dễ dàng bị tìm được.”
………………………………………………
Đan thành, thành chủ phủ.
Nhạc Linh Nhi một mặt không thể tin được hỏi: “Sư phụ, đại sư huynh và nhị sư huynh truyền tin tức có phải là nói sai rồi không a? Trận pháp làm sao có thể trị liệu người bệnh a?”
Diệp thành chủ nói: “Hai sư huynh con đã trên đường trở về rồi, con nếu là không tin, chờ bọn họ trở về, con tự mình hỏi bọn họ.”
Nhạc Linh Nhi nghe vậy, cắn cắn môi, không nói thêm gì nữa.
Mạnh Lãng nói: “Sư phụ, Độc Lang hoàn thành hai nhiệm vụ treo thưởng của Thiên Bảo thành liền biến mất?”
Diệp thành chủ gật đầu. “Đúng vậy, biến mất, đột nhiên biến mất. Thiệu thành chủ nói, hộ vệ cửa ra vào không nhìn thấy hắn và Đường Tiểu Lục rời đi, thế nhưng, bọn họ lại không thấy bóng dáng, hoài nghi là sử dụng truyền tống trận pháp bàn rời đi.”
Ôn Lương nói: “Chuyện này cũng không kỳ quái, hắn có thể bố trí trận pháp cấp mười lăm, điều này nói rõ hắn là trận pháp sư cấp mười lăm. Hắn thông minh lại giảo hoạt. Trước khi ra ngoài, nhất định là ở rất nhiều nơi trước đó bố trí tiếp dẫn trận pháp. Chỉ cần hắn phát giác được nguy hiểm, hắn liền trực tiếp truyền tống trở về ổ của hắn. Giống như Độc Lang loại người như vậy, e rằng không chỉ có một chỗ ở. Giảo thố tam quật a!”
Lưu Cương nói: “Quả thật, người nọ rất giảo hoạt, nhất định là sớm đã nghĩ kỹ đường lui. Bằng không, hắn cũng không có khả năng lớn mật tiếp nhận nhiệm vụ như vậy.”
Phương Điền thở dài một tiếng. “Thì ra Lâm San San chính là Thiệu Bằng a! Ta sao lại không biết chứ? Nếu ta biết, năm tỷ treo thưởng chẳng phải là của ta sao.”
Triệu Khôn cười khổ. “Ừ, người này trước đó còn tới phủ thành chủ của chúng ta nữa? Đáng tiếc a, chúng ta ai cũng không biết thân phận của hắn a!”
Nghĩ đến ngay dưới mí mắt mình晃悠 (Hoàng du: Đi loanh quanh, dạo chơi, lang thang) Thiệu Bằng, Liễu Phong cũng rất là buồn bực. “Độc Lang tên kia, thật đúng là âm hiểm giảo hoạt a!”
Diệp thành chủ tự mình cười. “Độc Lang tiểu tử này rất thú vị.”