Cái thời đại này không nơi nào là không có người nghèo, Cố Lệ cảm thấy bản thân đã chiếm được một cái bàn tay vàng lớn như vậy, thế nên phải biết điểm dừng.
Cho nên khi bán lương thực vật tư và đồ vật để kiếm tiền, trong tình huống bình thường đều sẽ đẩy một nửa đi ra ngoài, giữ lại một nửa còn lại để dành cho bản thân.
Đối với vấn đề lòng tham không đủ này cô khống chế rất tốt.
Có Hàn Thủ Yến là một ví dụ như vậy, Cố Lệ cảm thấy làm người chính là không thể quá tham lam, nhìn xem hiện tại Hàn Thủ Yến đang trải qua cuộc sống như thế nào?
Ban đầu cướp đoạt may mắn của mọi người rồi không làm được bất kỳ chuyện tốt nào, sau này tâm thái lại còn vặn vẹo, hiện giờ bị áp chế thì còn có cái gì?
Cố Lệ không muốn dẫm lên vết xe đổ của nhóc con này.
Cho nên cô học thật tốt kỹ thuật, cũng tự khống chế tốt dục vọng của bản thân.
"Đồng chí Cố Lệ, cô tính toán bán rau dại cho bọn họ như thế nào? Là để người trong thôn trực tiếp làm việc với bọn họ sao?" Mã Trọng Dương hỏi Cố Lệ, những người khác cũng đều nhìn về phía cô.
Thật ra đúng là Cố Lệ muốn lướt qua chỗ thu mua, trực tiếp để thôn và Kiều Hằng liên kết với công ty thực phẩm, nhưng mà cô lại không thể cứ mãi ở quê nhà, cô vẫn muốn đi tỉnh thành phát triển, nếu cô không ở quê nhà nữa thì ai có thể có năng lực này?
Cho nên Cố Lệ vẫn cảm thấy chỉ có thể đem việc này giao cho chỗ thu mua.
"Chỗ thu mua có thể làm người trung gian, nhưng mà trên ích lợi cần thiết muốn cho các đội viên trong thôn chúng ta vừa lòng." Cố Lệ nói.
"Chuyện này nếu cô tình nguyện giao cho chỗ thu mua, chỗ thu mua cũng được lợi, dù sao cũng là người làm cùng một chỗ, cô có thể nói chuyện với quản lý Trần." Mã Trọng Dương cười nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-413.html.]
Cố Lệ gật đầu: "Tôi sẽ đi nói với quản lý Trần."
Chỗ thu mua gì cũng không cần vất vả, bởi vì trong thôn có ông đội trưởng đi đầu, ông ấy tuyệt đối sẽ gom tốt rau dại, sau đó sắp xếp gọn gàng rồi đi đưa đến chỗ thu mua.
Chỗ thu mua chỉ phải làm duy nhất một việc chính là ở thời điểm diễn ra hoạt động mậu dịch ở Dương Thành sẽ đem rau dại đến đó là được rồi.
Bỏ qua vấn đề rau dại, bọn họ cũng không ngồi xe trở về luôn, mà còn ở Dương Thành thu mua một trăm đôi ủng nhựa phục vụ cho việc làm nông mang về. Nếu không phải là thật sự không có tiền, còn muốn mang nhiều thêm mấy đôi về, bởi vì chất lượng của sản phẩm này thật sự không thể chê, dùng rất tốt.
Đoàn người ngồi xe lửa mấy ngày, cũng đi qua vài trạm dừng chân, rồi mới thành công đến huyện thành.
Tính thời gian lúc trước bọn họ thu mua vật tư, lại đi Dương Thành kia mấy ngày, tổng cộng mất khoảng hai mươi tư ngày, không mất đến một tháng nhưng cũng là gần một tháng.
Đây cũng là lần Cố Lệ đi công tác mất nhiều thời gian nhất tính từ trước đến nay.
Đi ra khỏi ga tàu hỏa, Cố Lệ lập tức nhìn thấy Hàn Văn Hồng còn có quản lý Trần.
Trước khi quay về bọn họ đã thông báo thời gian đi về với đơn vị, cho dù thời gian xe lửa đến trạm thỉnh thoảng sẽ có lúc hoãn lại, nhưng thời gian chậm trễ cũng không mất bao nhiêu, cho nên quản lý Trần đã sớm sang thông tin cho phòng vận chuyển. Trước tiên đi đến phòng vận chuyển bên kia hẹn giờ với tài xế chạy khoảng cách ngắn là Hàn Văn Hồng, báo anh sắp xếp đi đến ga xe lửa để đón vợ anh trở về.
Cố Lệ nhìn thấy người đàn ông của nhà mình, tâm tình đương nhiên không cần phải nói, Hàn Văn Hồng cũng vậy, đôi mắt đều dính trên người vợ không di dời.
"Chị Lệ, tình cảm của anh chị cũng thật tốt, đúng là gặp đúng chân ái đây mà." Đỗ Tiểu Hà nhỏ giọng cười nói, trong lòng cũng rất hâm mộ.
Tuy rằng thời nay vẫn rất nghiêm khắc trong việc tình yêu nam nữ, nhưng không có người phụ nào lại không muốn có một tình yêu như vậy. Cùng chồng mình trải qua không khí ngọt ngào, phảng phất như không khí chung quanh đều tản ra hương thơm mật ngọt.