"Thím, cháu ăn no rồi mới tới đây". Võ Cương có chút ngượng ngùng.
"Cháu cường tráng như thế, lần này đi đường lại xa như vậy, ăn no rồi cũng dễ dàng đói, mau ăn đi không mỳ lại trương lên". Bà Phương cười nói: "Hai đứa ngồi ở trong nhà chơi nhà, để thím đi gọi Lệ Lệ tới đây ăn một chén."
Bà để lại không gian cho con gái và con rể, còn mình thì đi tới nhà đội trưởng tìm Cố Lệ, lúc này Cố Lệ cũng đã trò chuyện với đội trưởng xong rồi.
Lúc bà Phương tới nơi liền nhìn thấy đội trưởng đầy mặt hồng quang, dường như vừa ăn một viên đan dược thập toàn đại bổ vậy.
Lúc nãy bà Phương trò chuyện với con rể tương lai mấy câu nên đã biết chuyện bán rau dại: "Đội trưởng rất vui đúng không? Chỉ một cân rau dại khô mà có thể bán được với giá hai tới ba đồng tiền".
"Sao bà lại biết?" Lão đội trưởng sửng sốt.
"Hôm nay con rể tôi cũng đi chung với Lệ Lệ tới đây, bọn họ cũng là đồng nghiệp, lần này cũng đi công tác chung, cho nên tôi cũng vừa mới biết được chuyện này". Bà Phương nói xong liền cười nói với Cố Lệ: "Lệ Lệ, hai người đã nói chuyện xong chưa? Nếu như nói xong thì tới nhà thím đi, thím nấu chén mỳ cho cháu ăn".
Cố Lệ cười nói: "Thím đừng khách sáo như thế, cháu ăn xong rồi mới tới đây, vừa rồi còn ăn hai quả cà chua lớn ở nhà lão đội trưởng nữa".
Bà Phương cười nói: "Vậy thì cũng không sao, lại đi ăn thêm chén mì nữa".
Cố Lệ cười uyển chuyển từ chối, lại nói về chuyện rau dại với lão đội trưởng: "Có làm trì hoãn cây trồng vụ hè hay không?"
"Cháu cứ yên tâm, đúng là thêm mấy ngày nữa là tới cây trồng vụ hè. Nhưng ngày mai tôi có thể sắp xếp một đám người đi đào một đám, chờ cây trồng vụ hè xong, đến lúc đó lại đi đào tiếp. Nếu như là hai ngàn cân thì hơi khó, nhưng 200 cân rau dại khô thì không có vấn đề gì cả, tôi cam đoan với cháu!" Lão đội trưởng nói.
Cố Lệ đương nhiên phải thuận đường hỏi thêm: "Lão đội trưởng, nếu thu hoạch hết số rau dại ở trong núi thì một năm có thể lấy được bao nhiêu cân rau dại khô?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-421.html.]
Lão đội trưởng nói: "Cả năm thì khó mà nói, nhưng nếu thu hơn trăm cân thì không thành vấn đề."
Bà Phương nói: "Cái này thím biết, thím cảm thấy nếu như đào khắp núi thì một năm thu hơn một ngàn cân rau dại khô là không có vấn đề gì".
Lão đội trưởng nói với Cố Lệ: "Thím của cháu nói không sai, chắc một năm sẽ phơi được ngàn cân".
Cố Lệ gật đầu: "Được, lần này sẽ lấy 200 cân rau dại khô này trước, chờ phía bọn họ vận chuyển trở về xem giá thị trường như thế nào đã, nếu như dễ bán thì sau đó sẽ lại thu mua tiếp".
Sau đó Cố Lệ còn nhắc nhở thêm một câu: "Lão đội trưởng, nếu như có gì cần giúp đỡ thì có thể tìm Thủ Hải, thằng bé từng đọc sách, về sau nếu như có cơ hội thì có lẽ cháu sẽ để thằng bé làm việc ở vị trí thu mua".
Lão đội trưởng không phục cũng không được, Hàn gia này có phúc khí lớn tới mức nào mới cưới được một nàng dâu như vậy về chứ, cả gia tộc đều bởi vì một mình Cố Lệ mà trở lên thịnh vượng.
Đừng nói là cả gia tộc, đại đội Ngũ Tinh bọn họ không phải cũng đang được hưởng lợi theo à?
Trại nuôi gà chính là do vợ Văn Hồng trở về ủng hộ xây dựng, hiện tại cực kỳ phát triển, một ngàn con gà con lúc trước được Hàn gia chăm sóc tốt, tới hiện tại chỉ c.h.ế.t hai mươi con, còn lại đều nuôi sống.
Hiện tại ông không có việc gì liền thích đi tới trại nuôi gà dạo, số tiền thu được từ trại nuôi gà năm nay có lẽ có thể trả hết nợ cho các đội viên lúc trước!
Đúng vậy, trong đội còn thiếu các đội viên không ít tiền, cũng không có cách nào, lúc trước quá nghèo, căn bản không kiếm được tiền, cho nên dùng số tiền thu được một năm chia xong cũng còn nợ không ít.
Nhưng năm nay ông cảm thấy có lẽ có thể trả hết!
Hơn nữa nếu việc bán rau dại khô có thể làm lâu dài thì cuộc sống của đại đội sau này chắc chắn có thể phát triển tốt hơn!
Mà tất cả những việc này là do ai thúc đẩy? Không phải chính là vợ của Văn Hồng hay sao.