Chủ yếu các cô ấy đều dành thời gian cho nơi này, tuy rất bận, nhưng cuộc sống của bọn họ rất đầy đủ, với lại so với việc ra đồng mà nói thì công việc này đối với các cô ấy cũng không tính là quá cực nhọc, bởi vì có thể thoải mái làm việc.
Mà gà cũng bắt đầu đẻ trứng, thu được lợi nhuận, cho nên công điểm lúc này của các cô ấy cũng được tăng lên, có sáu công điểm, gần bằng với những công việc nặng mà các cô ấy phải làm!
Chị dâu cả nhà họ Hàn cùng mấy chị em dâu mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng, các cô ấy đang dự tính nuôi gà và phát triển nó thành quy mô thật lớn!
Cố Lệ cười: "Như vậy cũng rất tốt, tiếp tục tiến lên, đến lúc đó khi trang trại gà của chúng ta đứng nhất trong đội thì nó sẽ là niềm hãnh diện của nhà chúng ta. Đúng rồi chị hai, em nghe ông đội trưởng nói sổ sách bên này đều do Thủ Hải ghi chép?"
Chị dâu thứ hai nhà họ Hàn gật đầu: "Đúng vậy."
"Chị cũng nên để cho thằng bé đọc thật nhiều sách, sau này có cơ hội cũng sẽ vào thành, không được lười biếng. Hiện tại đã có Thủ Gia, Thủ Mộc vào thành rồi nhưng tụi nhỏ đều vẫn tiếp tục đọc sách chăm chỉ. Chỉ có nắm thật nhiều kiến thức mới không bị đào thải." Cố Lệ nói.
Chị dâu thứ hai nhà họ Hàn vội nói: "Thằng bé cũng không cần tụi chị dặn, sau khi tan ca, ăn cơm xong thì thằng bé sẽ lập tức chăm chỉ đọc sách, trước kia hè đến đều sẽ đi tắm sông nhưng bây giờ cũng không đi nữa!"
"Giỏi quá, rất tiến bộ." Cố Lệ gật đầu.
Chị dâu thứ ba nhà họ Hàn nghe xong cũng hỏi về con trai mình.
Cố Lệ nói: "Ngày hôm qua đến sập tối em mới đi công tác về, cũng chưa thấy Thủ Mộc, em nghe Văn Hồng nói đã cho thằng bé ở cùng với Thủ Gia nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn này vẫn chưa thể về đâu, vì người đồng nghiệp bị thương của Văn Hồng chưa hồi phục nên cần ở lại một khoảng thời gian."
Thật ra chị dâu thứ ba nhà họ Hàn muốn hỏi em trai có dạy cháu lái xe không, nên cũng không biết xấu hổ hỏi luôn.
Cố Lệ thấy vậy chỉ biết cười: "Vẫn đang học."
Câu nói này khiến chị dâu thứ ba nhà họ Hàn rất vui mừng: "Em cứ nói em bảy không cần kiêng nể gì, cần mắng thì cứ mắng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-423.html.]
Cố Lệ nhìn thời gian cũng đã không còn sớm, trở về thành cũng đã gần năm giờ ba mươi nên cũng không dự tính ở lại lâu.
"Hiếm khi về được một lần, vẫn chưa ăn cơm nữa mà." Chị dâu cả nhà họ Hàn vội nói.
"Em trở về trong thành ăn cũng được, mấy chị bận việc gì thì cứ làm đi ạ, em trở về trước." Cố Lệ nói, sau đó cô đạp xe chở cháu gái Hàn Thủ Tú trở về, Hàn Thủ Tú rất phấn khích.
Đây là lần đầu tiên cô bé được ngồi xe đạp, và giờ đây cô bé cũng là người được ngồi xe đạp!
Cố Lệ đến nhà thím Phương gọi Võ Cương, vì thời gian cũng không còn sớm, nên hỏi anh ấy có trở về cùng không? Tất nhiên Võ Cương cũng phải trở về.
Thím Phương đưa cho Cố Lệ mấy quả trứng gà: "Lệ Lệ, cháu cầm đi đem về cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn!"
Cố Lệ cười: "Không cần đâu thím, thím cứ giữ lại cho chị Văn Vân bồi bổ là được, ngày kia đã vào thành, bồi bổ cho vẻ mặt tốt lên một chút cũng tốt."
"Trong nhà thím nuôi nhiều gà mái, không thiếu trứng để ăn." Thím Phương nhất quyết nhét vào trong túi đeo vai của cô.
Cố Lệ cười, cũng không từ chối nữa. Nói với Hàn Văn Vân: "Chị Văn Vân em chờ chị vào thành nhé."
"Được." Hàn Văn Vân cũng nở nụ cười gật đầu, lại liếc mắt nhìn Võ Cương một cái, khuôn mặt đỏ lên.
Cố Lệ và Võ Cương cùng nhau trở về thành. Hàn Văn Hồng vẫn chưa về, tuy thời gian làm là cố định nhưng thời gian tan ca thì không phải vậy.
Cố Lệ và bà Hàn ăn cơm tối với nhau, cô mang một con gà trở về, trực tiếp hầm lên rồi nói với mọi người cô mang từ quê về.
Vì vậy khi Hàn Văn Hồng trở về nhà là hơn tám giờ đã được ăn một chén mì gà thơm ngào ngạt.
Anh lái xe từ khu vực thành thị khác trở về đã hơn năm giờ, cũng đã ăn chút ở đơn vị bên kia, nhưng mà dọc đường về cũng đã tiêu hóa không ít, đặc biệt là đêm nay anh còn muốn gần gũi với vợ của mình nên cũng cần tiêu hao thể lực, vì vậy chẳng phải anh nên ăn nhiều hơn một chút sao?