Nhưng mà có thể nhìn thấy tinh thần không tệ, hôm nay Đại Bảo không đến lớp mầm, vì bên kia mỗi tháng có một ngày nghỉ.
Cho nên ở nhà chơi với Nhị Bảo, không cần nói dáng vẻ kháu khỉnh bụ bẫm của hai anh em đều được nhiều người yêu thích, vả lại Đại Bảo cũng thích Võ Cương và Hàn Văn Vân.
Bởi vì tối hôm qua khi thằng bé lăn giường, biết có tiền lì xì nên ra sức mà lăn, còn không cần bà Hàn dạy mà ngây thơ nói cô Vân chắc chắn sẽ sinh em trai!
Thế mà đã khiến mẹ Võ mừng vô cùng, lấy ra một cái bao lì thật to cho thằng bé, Đại Bảo tối hôm qua cười nhiều như mấy thằng ngốc, còn nghiêm túc đưa lì xì cho mẹ giữ rồi nói sau này khi thằng bé cần dùng tiền sẽ lấy lại!
Nhìn thấy Võ Cương và Hàn Văn Vân đến đây, Đại Bảo nắm lấy tay Võ Cương, bởi vì thằng bé nghe bà nội nói chú Võ Cương chỉ có một cái lỗ tai là do bị thương khi làm nhiệm vụ.
Vì vậy, đó là một huy chương anh hùng cho một người đàn ông, cũng sẽ không phải là khuyết điểm dọa người khác sợ.
Đại Bảo rất hâm mộ, thằng bé cũng muốn lớn lên trở thành anh hùng, tất nhiên thằng bé đã đến để hỏi Võ Cương về nhiệm vụ bắt lấy tên trộm, vì thằng bé muốn cùng mấy đứa trẻ ở xung quanh chơi trò chơi giống vậy!
"Để bọn họ nói chuyện đi, chúng ta vào phòng nói chuyện." Bà Hàn dẫn Hàn Văn Vân vào trong phòng nói chuyện.
Hàn Văn Vân cũng đi vào, kết quả bà Hàn vừa mở miệng đã hỏi cô ấy: "Võ Cương ngoại trừ bị thương ở lỗ tai thì các chức năng khác không bị ảnh hưởng đúng không?"
Chỉ với một câu đã khiến mặt của Hàn Văn Vân nhịn không được đỏ bừng, bà Hàn vừa thấy đã nói: "Được rồi, thím đã biết, cháu không cần nói."
Khi bà hỏi câu hỏi này cũng rất lo lắng, sợ cháu gái vừa thoát ra khỏi hố lửa này lại nhảy vào hố lửa khác, bởi vì Võ Cương và vợ trước của anh ấy không có con, mà tuổi cũng không còn nhỏ, về sau bà Hàn mới để ý chuyện này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-425.html.]
Cảm thấy cho dù tình cảm vợ chồng lạnh nhạt, nhưng cũng không đến mức ngay cả một đứa con cũng không có, chỉ sợ Võ Dương có bí mật khó nói?
Cũng may, nhìn cháu gái như vậy cũng biết anh ấy không bị vấn đề gì lớn.
Hàn Văn Vân cũng không cảm thấy đây là vấn đề lớn, nhưng nếu có vấn đề lớn thì tối hôm qua anh ấy đã không gây sức ép với cô ấy đến mức suýt nữa là sập giường!
Cô ấy cũng chưa từng gặp qua người nào như vậy, rất mạnh mẽ, cũng rất dọa người, nhưng đối với cô ấy... Cũng rất dịu dàng.
Tối hôm qua khi tất cả mọi người đều đã rời đi, khi ấy trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, anh ấy đã lấy sổ tiết kiệm ra đưa cho cô ấy.
Nói với cô ấy bên trong là tiền lương của anh ấy, mà tiền sinh hoạt trong nhà cũng lấy từ trong số tiền lương này, để cô ấy tự làm chủ.
Hàn Văn Vân vẫn chưa thích ứng với cuộc sống trong thành, cho nên vẫn bàn bạc với anh ấy một chút, cô ấy quyết định bản thân không lấy sổ tiết kiệm này mà giao cho mẹ anh ấy giữ.
"Nhưng mà mẹ anh để anh đưa cho em giữ, bà ấy có tiền, cơ bản là không cần dùng đến tiền chúng ta." Võ Cương nói.
Lúc trước khi cha anh mất thì nhà nước có bồi thường một số tiền, số tiền này cũng không nhỏ mà sau này Võ Cương trở thành cảnh sát, anh ấy sẽ thỉnh thoảng gửi tiền về cho mẹ tiêu, cũng như mua vài món đồ này nọ về cho mẹ, còn có cậu ruột bên kia cũng thường gửi một ít đồ vật này nọ đến, cuộc sống của mẹ anh ấy đầy đủ nên cũng không biết xài số tiền này như thế nào.
Võ Cương nói: "Tâm nguyện duy nhất của mẹ chính là muốn được bế cháu trai cháu gái, nếu chúng ta có thể cố gắng hơn để biến ước mơ của mẹ thành hiện thực thì những chuyện khác cũng không là gì."
Nguyên nhân chính là như vậy cho nên tối qua cô ấy suýt nữa đã bị anh ấy giày vò qua lại, cô ấy cảm thấy người này nhìn kiên cường chính trực như vậy, sao tắt đèn đã thay đổi thành bộ dáng khác đến thế?