Xuyên thành nhân vật nữ phản diện - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-09-22 20:08:40
Lượt xem: 107
Chạng vạng, Khương Duệ Quân cố tình tìm tới nhà họ Dư.
Dư Lộ đang tưới nước cho hoa sơn chi của cô ta ở trong sân, thấy cậu ta tay trái xách một trái dưa hấu to, tay phải xách một túi lưới đào đỏ thì sửng sốt: "Anh Duệ Quân, anh đến rồi à, sao còn mang đồ theo làm gì?"
Khương Duệ Quân cười sang sảng nói: "Những thứ này đều là nhà anh trồng được, đúng lúc chín tới nên chia sẻ cho bạn bè người thân cùng ăn ấy mà. Đúng rồi, Dư Tương đâu?"
"Chị ấy hả? Chị ấy ở trong phòng. Em cũng không biết chị ấy đang làm gì."
Khương Duệ Quân nghe xong bèn đi thẳng vào phòng khách rồi gọi lớn: "Dư Tương, ra đây đi, cho cậu ăn đào đỏ này!"
Dư Lộ đi theo phía sau hơi nhíu mày. Thời gian hai người bọn họ ở cùng nhau còn chưa tới một tiếng đồng hồ, sao bỗng dưng quen thuộc vậy?
Dư Tương đang sửa sang tóc mái trong phòng. Cô cầm luôn cái kéo đi ra dọa cho Khương Duệ Quân giật thót, còn tưởng cô gái này muốn báo thù nên vội giơ đào đỏ trong tay lên: "Dư Tương, đào này ngọt lắm."
Dư Tương liếc mắt nhìn cậu ta một cái rồi thả kéo xuống, như ngộ ra gì đó mà hỏi: "Tặng tôi hả?"
Khương Duệ Quân gật đầu, định nói chuyện chính nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy Dư Tương nhanh chóng nháy mắt với cậu ta mấy cái như đang ám chỉ điều gì đó.
"Tôi..."
Dư Tương nháy mắt liên tiếp hai cái, im lặng bảo hắn ta dừng lại: "Khoan nói!"
Cuối cùng Khương Duệ Quân cũng hiểu ra, thấy cô sợ hãi như mèo con thì lại nghĩ đến dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo sáng nay của cô, trong lòng cảm thấy buồn cười, nụ cười càng tươi hơn, còn nháy mắt với cô ra hiệu đã hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-13.html.]
DTV
Dư Tương thở phào nhẹ nhõm, cầm túi lưới đựng đào đỏ lên ngửi ngửi: "Thơm quá đi, cảm ơn nha, tôi đi rửa ba quả nhé? Lộ Lộ, em ăn không?"
Dư Lộ thấy rõ dáng vẻ mập mờ vừa rồi của bọn họ, thầm siết chặt nắm tay rồi cười nói: "Ăn chứ, cảm ơn chị."
Hai tay Dư Tương cầm mỗi tay một quả đào, còn một quả nữa cầm không nổi nhưng bỏ lại thì không được. Thế là cô bèn nghiêng đầu nhìn về phía người đang ngồi ngay ngắn: "Khương Duệ Quân, cậu cầm giúp tôi một quả đi, tôi không muốn đi thêm chuyến nữa đâu."
"Chị, để em cầm cho."
Khương Duệ Quân nâng tay ngăn cản: "Cứ để tôi làm cho."
Hai người cầm đào đi tới vòi nước máy trong phòng bếp. Dư Lộ ngồi trên ghế vẻ mặt phức tạp. Hẳn là hai người kia muốn nhân cơ hội này tới phòng bếp bàn bạc chuyện gì chăng?
Vòi nước máy rất nhỏ mà đào lông thì phải rửa sạch lớp lông tơ bên ngoài mới ăn được, còn không được để lông tơ kia dính lên tay lên người, nếu không sẽ bị ngứa rất khó chịu.
Khương Duệ Quân thò tay ra rửa cho sạch trước: "Dư Tương, ông nội tôi muốn mượn gương đồng của cậu mấy ngày, có lẽ vật này không tầm thường đâu."
Dư Tương cụp mắt rửa đào, cười khẽ: "Thật á? Ông nội cậu sẽ không đòi tôi phí thẩm định đấy chứ?"
"Tôi không quên chuyện này đâu, nhưng cậu phải giữ bí mật cho tôi. Chuyện gương đồng chỉ có tôi, cậu và Ninh Miễn biết. Chúng ta không thể để bí mật bị lộ được, nếu không ông nội sẽ mắng tôi tư tưởng hiếu thắng."
Dư Tương thuận miệng hỏi: "Có phải Ninh Miễn rất giỏi không? Tôi thấy có vẻ như cậu rất ngưỡng mộ dáng vẻ anh ấy."
Khương Duệ Quân không biết Dư Tương có giống những cô gái khác ngoài mặt thì lấy lòng cậu ta nhưng thật ra đa số là vì muốn đến gần Ninh Miễn hay không, nhưng dù sao cũng đang nợ người ta một lần nên cậu ta bèn nói ra chút tin tức không tính là riêng tư.
"Cậu ấy là đứa nhỏ giỏi nhất đại viện bọn tôi. Học giỏi mà làm việc cũng giỏi. Mẹ tôi và ông nội tôi đều muốn tôi lấy cậu ấy làm tiêu chuẩn. May mà tôi và cậu ấy không quen biết ngay từ nhỏ, nếu không dưới loại áp lực này, tôi sẽ khó mà sống được đến bây giờ. Chẳng qua Ninh Miễn cũng có khuyết điểm..."