Xuyên thành nhân vật nữ phản diện - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:13:15
Lượt xem: 103
Chương 170. -
Hứa Chấn Uyên lúc này đang cố gắng cưỡng chế để không phải nhìn Dư Lộ, mà cứ nhìn chằm chằm Từ Tinh đang bất an không yên, trầm giọng hỏi: “Từ Tinh, nếu như cô cứ khăng khăng nói nhảm, hiện tại ta có thể gọi điện thoại về nhà, liên lạc với đại đội ở thôn, xem xem người biết nội tình câu chuyện sẽ nói cái gì. Không biết tại sao cô lại mang tôi và Dư Tương buộc vào với nhau, nhưng nếu cô còn dám tung tin đồn thất thiệt về tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!"
Hứa Tĩnh lo lắng nói: "Tôi, tôi nghe mẹ anh nói rằng bà nhận định cô gái nào trong thôn thích hợp làm con dâu, thì bà chọn Dư Tương là người bà ưng ý.”
Cô ta chính là gián tiếp thừa nhận vừa rồi nói dối.
Dư Tương không định bỏ qua dễ dàng như vậy: “Đồng chí công an, trưởng phòng Long, mấy người vừa nghe rồi đó, vừa rồi Từ Tinh vu khống tôi nhiều chuyện như vậy, vu khống chúng tôi ăn cắp đồ, bây giờ đã đến lúc xin lỗi chưa? Trưởng phòng Long, những nhân viên bán hàng do đơn vị của anh đào tạo có thể thực sự phục vụ mọi người không?”
Lời nói của Từ Tinh chắc có lẽ là do tác dụng của thức thuốc kia, nhưng thuốc đó là làm phóng đại suy nghĩ thật sự trong nội tâm của cô ta, có nghĩa là cô ta thực sự nghĩ vậy, thế thì sao cô lại không được tính toán so đo chứ?
Mặt Từ Tinh tái nhợt, nhưng cô ta vẫn không chịu thừa nhận, còn muốn tiếp tục già mồm cãi cố.
“Mấy người là đang bắt nạt người, dày da của tôi còn chưa tìm thấy đây…”
DTV
Thấy bộ dạng lưu manh của cô ta, mọi người cau mày, Dư Lộ cụp mắt xuống để che giấu sự tức giận và bất an, cô ta không thể hiểu được tình hình hiện tại, vết đau rát trên mặt khiến cô nhớ lại sự sỉ nhục mà mình đã trải qua.
Chu Tư Vi và Lạc Hải Đường cũng cảm thấy mất kiên nhẫn, sự chú ý của Chu Tư Vi tập trung trên người Lạc Hải Minh, còn Lạc Hải Đường lại chú ý đến sự bảo vệ Dư Lộ quá mức của anh trai mình, lặng lẽ siết chặt tay.
Trưởng phòng Long nhíu mày: “Từ Tinh, cô đứng dậy trước đi, chuyện này cô cần có lời giải thích, cô mau đi xin lỗi khách hàng đi!”
Từ Tịnh muốn tiếp tục già mồm đến cùng, những người này chắc chắn không bám lấy cô tính toán được! Chuyện này có thể qua loa gạt cho xong!
“Ôi tôi không sống nổi nữa, mấy người ức h.i.ế.p tôi, tôi cũng không giải thích được mà, thôi c.h.ế.t đi cho xong! Tôi ở quê đã bị khi dễ, lên thành phố này rồi vẫn bị khi dễ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-170.html.]
Có người gõ cửa ngoài cửa phòng tiếp tân, cau mày nhìn náo nhiệt trong phòng: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mọi người nhìn sang, Trưởng phòng Long vội vàng lên tiếng: "Giám đốc Kỳ, xảy ra chuyện rồi, chúng tôi đang giải quyết."
Chàng trai trẻ tuổi bước vào, mày rậm mắt to, khuôn mặt chữ Hán, ánh mắt sắc bén và tràn đầy sức sống, vừa nhìn thấy Dư Tương, anh ta nhíu mày sâu hơn như có điều suy nghĩ, sau đó kinh ngạc hỏi: “Em là. . . . nhỏ, à không, là Dư Tương?"
Mọi người lại nhìn Dư Tương, Dư Tương đánh giá một hồi, rất nhanh nhớ tới người trước mặt tên: "Kỳ sư huynh?"
Hiếm khi có thể chứa nhiều người trong một căn phòng nhỏ như vậy. Kỳ Thao vui vẻ gật đầu: “Ừ, là anh đây, không ngờ em nhớ tên anh!”
Dư Tương mỉm cười trước ánh mắt dò xét của mọi người: “Đương nhiên nhớ rồi, anh là lão đại của trường trung cấp chuyên nghiệp chúng tôi mà!”
“Tại sao lại nói thêm từ lão vào làm gì, anh cũng không lớn hơn em bao nhiêu, mà đây là có chuyện gì vậy?”
Từ Tinh từ lúc bọn họ nói chuyện, cô ta yên lặng đứng lên, tim đập như trống, đây là giám đốc trẻ đầy triển vọng của cửa hàng Bách Hóa của họ, anh ta về nông thôn vào học sớm hơn họ vài năm, sau khi trở lại thành phố được vài năm, anh ta đã đảm nhận vị trí giám đốc. Anh ta bình thường mạnh mẽ vang dội, rơi xuống trong tay hắn khẳng định xong đời.
Làm sao Dư Tương có thể biết một người như vậy?
Dư Tương vẫy tay với trưởng khoa Long: “Tôi nghĩ hay để những nhân viên ở vị trí làm khác tới thuật lại sự tình diễn ra ban nãy thì đáng tin hơn đấy.”
Kỳ Thao nhìn về phía Trưởng phòng Long, người đang vô hình chịu rất nhiều áp lực, và cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nếu anh ta biết rằng Dư Tương biết Giám đốc Kỳ, anh ta đã xin lỗi từ lâu! Tại sao cô ấy không nói điều đó sớm hơn!
Dư Lộ nhìn Dư Tương nghi ngờ, đáy lòng không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, đây căn bản không phải là Dư Tương trong ký ức của cô ta.
Lúc này Dư Tương nhìn cô ta, còn bực bội liếc một cái ra vẻ vẫn đang duy trì là một Dư Tương bình thường, giấu Hứa Chấn Uyên cũng vô dụng, dù sao cũng không ai có chứng cứ chứng minh cô không phải Dư Tương, nhưng nếu như Dư Lộ cho rằng đây là hiệu ứng cánh bướm do chính mình sống lại mà gây ra thì càng tốt.
Chỉ có điều đáng tiếc Ninh Miễn lại không có phản ứng gì.