Xuyên thành nhân vật nữ phản diện - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-09-26 21:26:11
Lượt xem: 87
Lâm Bảo Chi thở dài: “Đây, hai ngày trước gửi về cho mẹ một đôi giày, nói là lúc trước có mua, mấy ngày nay một mực đi làm, hôm nay hẳn là sẽ trở về thôi, có trở về hay không cũng chẳng quan trọng.”
Bởi vì tức giận cho nên mấy ngày nay bà cũng không thân thiết với Dư Lộ, nhưng nhớ tới chuyện Dư Lộ dùng hơn nửa tháng tiền lương mua cho mình một đôi giày da, trong lòng bà không phải không cảm động, do dự lúc trước có nói những gì tổn thương Dư Lộ không, nhưng lại không chắc Dư Lộ rốt cuộc có tính cách gì nên quyết định không thể cúi đầu chịu thua trước Dư Lộ.
Dư Tương không bỏ đá xuống giếng lần nữa, phỏng chừng có lo lắng đưa tảng đá đến cũng không dùng được.
“Mẹ, hôm nay ăn món gì vậy, con đến phòng bếp hỗ trợ mẹ nhé? Nếu không thì mẹ để con làm rồi nghỉ ngơi đi!”
Lâm Bảo Chi đeo tạp dề vào và lắc đầu: “Thế thì không được, con ra ngoài chơi đi, mẹ đã sắp xếp mọi thứ gần xong rồi.”
Mặc dù hôm nay là sinh nhật, Lâm Bảo Chi cũng không yên tâm giao việc quản lý phòng bếp cho người khác.
Dư Tương bị đuổi ra đến xem Dư Uy g.i.ế.c gà, cá anh ta đã g.i.ế.c bây giờ đều ở trên tay Ninh Miễn, bởi vì chưa làm loại chuyện này bao giờ, không biết sắp xếp cá như thế nào, rất không phù hợp với khí chất tao nhã của anh.
“Xả nước cho anh đi, anh đưa cho mẹ.”
Lâm Bảo Chi còn đang chờ chiên cá.
Ninh Miễn dừng một chút: “Vẫn là để tôi đưa đi.”
Anh mang cá vào phòng bếp.
Dư Uy tranh thủ lúc rảnh rỗi trêu ghẹo em gái: “Xem ra chồng em không tồi đâu, rất săn sóc đấy.”
Dư Tương bình tĩnh tự nhiên: “Anh, anh học theo tìm cho em một chị dâu cũng không thành vấn đề.”
Mặt Dư Uy tối sầm lại: “Không được công kích cá nhân như vậy, đây không phải là vấn đề có học hay không, đây căn bản là vấn đề thời gian, em nhìn anh ——”
Anh ta nói một nửa rồi dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía cửa.
Dư Tương cảm thấy kỳ quái, nhìn theo ánh mắt của anh ta, cũng sửng sốt, ngoài cửa không phải người khác, đúng là Dư Lộ lâu rồi không gặp, hơn nữa bên cạnh cô ta còn có một người khác, là Hứa Chấn Uyên bị treo một cánh tay, cánh tay không bị thương mang một chút quà.
Dư Lộ dịu dàng cười với cô: “Chị, chị đã đến rồi à.”
Hứa Chấn Uyên do dự một lát, không gọi ai cả, anh ta không gọi ra miệng học sinh cũ và chị gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-208.html.]
Ninh Miễn cũng đi ra từ phòng bếp, chuẩn bị đi rửa tay thì nâng mắt lên, chú ý đến Dư Tương ngơ ngác nhìn về phía cửa, ánh mắt của cô rõ ràng đang tập trung trên người Hứa Chấn Uyên mặc quân trang, dường như anh cũng không ý thức được chính mình đang nhíu nhíu mày.
“Anh rể, anh, đây là Hứa Chấn Uyên, đối tượng của em.”
Khi nhắc đến ba chữ cuối cùng, khuôn mặt của Dư Lộ ửng đỏ rạng rỡ vì cảm giác xấu hổ và hạnh phúc.
Tay Dư Uy không sạch sẽ, không thể nào bắt tay với người khác được, Ninh Miễn đi lên phía trước, bắt tay Hứa Chấn Uyên, Dư Tương cũng vẫy tay chào.
Dư Uy hắng giọng nói: “Mẹ, chúng ta có khách!”
DTV
Dư Tương lặng lẽ ghé vào lỗ tai anh ta, nói: “Anh, sáng sớm hôm nay anh đi làm có chút bất lợi, có vẻ người phục vụ trong cửa hàng đã chiêu đãi mọi người.”
Dư Uy không cam lòng yếu thế: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm cho em một người chị dâu.”
“Em chờ!”
Trong khi bọn họ nói chuyện, Lâm Bảo Chi vội vội vàng vàng đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy thật sự là một màu xanh ô liu, nhớ tới những lời Dư Lộ từng nói, trong đầu còn có chút chần chừ.
“Đây là?”
Vẻ mặt Dư Lộ ngoan ngoãn: “Mẹ, đây là đối tượng của con, lúc trước từng nói với mẹ rồi.”
Trùng hợp thay, Dư Kiến Kỳ trở về từ bên ngoài, nghe được câu này, hơn nữa nhìn thấy quân hàm trên người Hứa Chấn Uyên thì vô cùng vui vẻ, cha con chào nhau theo nghi thức quân đội, ông nhiệt tình đưa Hứa Chấn Uyên vào phòng khách, một con vịt nướng được mang về trong tay giao lại trên tay Dư Uy đang giữ cửa.
Dư Tương nhịn cười, cùng đi theo tới phòng khách.
Dư Kiến Kỳ vô cùng hài lòng đối với Hứa Chấn Uyên, tuy nhiên cũng không dám quên nơi này còn có một vị con rể lớn khác, cùng nhau chiêu đãi hai người, thoạt nhìn tuy hai mà một, nhưng vẫn lấy Hứa Chấn Uyên làm việc chính, dù sao Ninh Miễn đã coi như người cũ rồi, đặc biệt quen thuộc, mà con rể mới còn chưa biết gì.
Hứa Chấn Uyên nói rõ lý lịch, thời gian tham gia quân ngũ, còn có hoàn cảnh gia đình, Dư Kiến Kỳ thậm chí còn không nhăn mặt chút nào, liên tục tán thưởng.
“Lộ Lộ và cậu ở cùng một chỗ tôi cảm thấy rất yên tâm, nhưng tôi vẫn hy vọng con bé có thể tìm được một, khụ ——”
Lâm Bảo Chi lặng lẽ dẫm lên mu bàn chân của Dư Kiến Kỳ.
Ông lập tức sửa lại: “Chúng ta đều là quân nhân, tôi tin tưởng cậu.”