Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông - Chương 466-469

Cập nhật lúc: 2024-12-23 19:21:15
Lượt xem: 585

Chương 466:

Hồ lão đại đứng bên cạnh Kiều Triều, hai chân run rẩy,"Kiều Đại, chúng ta thực sự phải g.i.ế.c người sao?"

Kiều Triều lạnh lùng nhìn hắn,"Nắm chặt vũ khí trong tay, nếu ngươi không giết, thì chính ngươi sẽ bị giết. Ngươi mà chết, thê tử và hài tử ngươi sẽ thành của người khác."

Hồ lão đại lo lắng đáp: "Không! Thê tử ta sẽ thủ tiết chờ ta."

Kiều Triều nhếch mép: "Ngươi chắc chứ?"

Hồ lão đại không chắc chắn lắm,"Nương ta sẽ không để vậy đâu."

Kiều Triều cười lạnh: "Ngươi nghĩ nương ngươi sẽ sống mãi sao?"

Hồ lão đại suy nghĩ một lúc, cảm thấy điều đó có lý. Nếu nương hắn không còn, nhi tử hắn sẽ gọi người khác là cha, còn hắn thì đã chết...

Kiều Triều nhấn mạnh: "Phải g.i.ế.c nhũng người muốn g.i.ế.c ngươi. Trên chiến trường, hoặc là ngươi sống, hoặc là ngươi chết."

Khi vào trận chiến, Hồ lão đại nghe theo lời Kiều Triều, cố gắng g.i.ế.c bất kỳ ai có ý định g.i.ế.c mình. Nhưng sau khi g.i.ế.c nhiều kẻ địch, sức lực của hắn dần cạn kiệt, không còn đủ sức để nâng vũ khí nữa. Ngay lúc hắn nghĩ mình sẽ bị giết, thì Kiều Triều đột nhiên xuất hiện, c.h.é.m kẻ địch ngã xuống, rồi kéo Hồ lão đại chạy,"Chạy mau!"

Hồ lão đại loạng choạng chạy theo, trốn vào một góc để thở dốc. Kiều Triều cũng ngồi xuống thở, sau đó bất ngờ nhặt một cây cung và b.ắ.n hạ một kẻ địch từ xa.

Trên thành, một quân sư nhìn thấy cảnh tượng đó, hỏi: "Người đó là ai? Trước giờ ta chưa từng thấy hắn."

Một lính dưới trả lời: "Hình như là lính mới được tuyển vào."

Quân sư ngạc nhiên: "Vừa mới mộ binh đến đây mà b.ắ.n cung giỏi vậy sao? Là công tử ca nhà ai?"

"Không rõ lắm."

Sau trận chiến đầu tiên, nhiều người thân quen với họ đã không trở về. Một người sống sót quỳ xuống trước Kiều Triều, cúi đầu cảm tạ,"Nếu không có Kiều huynh, ta đã không còn mạng sống. Về sau huynh bảo ta làm gì, ta đều theo."

Kiều Triều xua tay: "Không cần, chỉ cần tuân lệnh chỉ huy là được."

Dần dần, họ tham gia thêm nhiều trận đánh. Hồ lão đại may mắn thoát c.h.ế.t nhiều lần, nhưng cũng để lại trên mặt một vết sẹo sâu.

"May mà ta có thê tử và nhi tử rồi, bằng không muốn thành thân cũng chẳng ai thèm," Hồ lão đại cười tự giễu.

Kiều Triều ăn một chiếc màn thầu, trong lòng cũng nghĩ về Chân Nguyệt và Tiểu A Sơ, không biết hai người ở nhà giờ ra sao.

Có người trong đội nói: "Hồ lão đại, Kiều Triều, ăn xong chúng ta đi thư giãn chút đi." Những người xung quanh nghe vậy đều cười rộ lên.

Trong quân doanh có doanh kỹ, một số người nhàn rỗi thường đến đó để giải tỏa căng thẳng.

Kiều Triều mặt không chút cảm xúc, quay người sang chỗ khác, nói: "Ta không đi, ta muốn nghỉ ngơi."

Hồ lão đại vốn dĩ cũng định đi theo mọi người, nhưng thấy Kiều Đại không đi, nên hắn cũng nói: "Ta cũng không đi."

Một người trong nhóm trêu chọc: "Không phải chứ, Kiều Đại, ngươi làm sao lại giống như tăng nhân khổ hạnh thế này? Ngươi đã có thê tử chưa? Hay vẫn là cái chỗ đó đi?"

"Không thể nào, không thể nào!"

Kiều Triều liếc họ, đáp gọn: "Lão tử có nhi tử rồi. Các ngươi có nhi tử nào chưa? Đúng rồi, thê tử ta không chỉ đẹp mà còn hiền lành, dịu dàng, hào phóng. Nàng nấu ăn rất ngon, các ngươi có được thê tử như vậy không?"

Hiền lành, dịu dàng, hào phóng? Hồ lão đại đứng cạnh, gãi đầu tự hỏi: Đó là Chân thị sao? Chân thị chẳng phải là người phụ nhân đanh đá nhất thôn sao?

Chương 467:

Không ngờ Kiều Triều lại nói ra những lời này, khiến nhiều người trong nhóm lập tức cảm thấy chạnh lòng. Có người thậm chí còn chưa thành thân, kẻ khác thì có thê tử nhưng chưa kịp có hài tử đã bị bắt đi lính.

"Kiều Triều có thê tử đẹp rồi, còn ngươi thì sao, Hồ lão đại?"

Hồ lão đại gãi đầu, tự hào vỗ ngực: "Thê tử ta cũng rất hiền lành! Ta cũng có nhi tử rồi!"

Cuối cùng, nhiều người vẫn đi "thư giãn", nhưng Kiều Triều và Hồ lão đại quyết định không đi. Kiều Triều cảm thấy chỗ đó không sạch sẽ, hơn nữa hắn nghĩ nếu đi thì thật có lỗi với Chân Nguyệt. Hồ lão đại chỉ đơn giản là đi theo Kiều Triều.

Trong khi đó, tình hình ở thôn Đại Nam lại không mấy khả quan. Nước sông đã khô cạn hoàn toàn. Trưởng thôn không còn cách nào khác, phải triệu tập toàn bộ thôn dân để đào giếng. Một số người đến nhà Kiều gia và Chung gia, những nhà có giếng nước, để xin nước.

Mọi người đành vận chuyển nước ở con sông lần trước Kiều Nhị dẫn mọi người đi tìm, thậm chí còn mượn xe bò và xe lừa của Kiều gia.

Kiều gia sẵn sàng cho mượn, dù sao cũng là người trong thôn với nhau.

Trong thôn, mọi người đều phải góp phần đào giếng. Kiều Nhị và Kiều Tam cũng tham gia giúp đỡ.

Không chỉ đào một giếng, mà còn phải đào hai giếng. Những người đào giếng cần ăn uống, nên những hộ không có người tham gia thì góp lương thực. Tuy nhiên, có những hộ gia đình chỉ còn chút ít lương thực, không biết phải làm sao.

Trưởng thôn cũng bất lực, nhà nào không có khả năng góp thì đành chịu. Kiều gia thì cử người đi giúp nên không phải đóng góp lương thực.

thời điểm đào giếng, mà con sông đã khô, không biết bao nhiêu hộ đến Kiều gia xin nước. Nhưng nhà Kiều gia cũng cần dùng nước, và việc người qua lại cũng không tiện lợi.

Cuối cùng, vào buổi tối, bọn Kiều Nhị phải đánh đầy lu nước để dùng, để ban ngày khi có người đến xin nước có nước dùng. Nhưng mỗi lần chỉ được một ít, đủ một xô nước, sau đó giếng lại cạn, phải đợi vài canh giờ mới có nước trở lại.

Dần dần, số người đến mượn nước cũng ít đi, mọi người bắt đầu lên núi tìm nước từ con sông nhỏ, thường đi theo nhóm để đảm bảo an toàn. Nhưng ngay cả con sông đó cũng không còn nhiều nước, mà trong núi không có bất kỳ dấu hiệu nào của động vật. Chỉ có muỗi là nhiều vô kể.

Kiều gia cũng bắt đầu giảm bữa ăn, chỉ còn hai bữa mỗi ngày, bỏ bữa sáng. Kiều Nhị và Kiều Tam ngoài việc vào rừng đốn củi còn tranh thủ tìm kiếm thức ăn, nhưng có gì đâu để ăn? Ngay cả những cây tre mạnh mẽ cũng héo úa, rau dại cũng không mọc lên được.

Nghe đồn có người phải đào đất ăn rễ cây Quan Âm để cầm cự.

Đúng lúc này, tin tức từ huyện thành truyền đến rằng nạn dân đã náo loạn, họ định xông vào thành, lật đổ các sạp phát cháo, nhưng bị trấn áp mạnh tay, khiến nhiều người chết.

Dù vậy, nạn dân bên ngoài huyện thành vẫn đông nghịt. Chân Nguyệt nghĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ có một cuộc náo loạn nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phủ An Bình đã khổ như thế, thì Hàm Châu và Trì Định Châu còn thảm hơn, nơi đó đã sớm rơi vào hỗn loạn, nạn dân c.h.ế.t vô số.

Loạn trong giặc ngoài, bá tánh khắp Đại Chu chìm trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Nhưng ở kinh thành Thịnh Kinh, người ta vẫn đắm chìm trong men say và hưởng thụ thú vui, không màng đến nỗi đau của dân chúng.

Ở thôn Đại Nam, thỉnh thoảng cũng có nạn dân đến xin ăn, đến từng nhà từng nhà gõ cửa. Có người không đành lòng sẽ cho một chút thức ăn, như Kiều Nhị đã từng cho một lần, nhưng bị Tiền thị mắng ngay sau đó.

Chương 468:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-thanh-nu-chinh-lam-nong/chuong-466-469.html.]

"Huynh không biết nhà mình lương thực đang thiếu thốn sao? Sao lại có thể đem cho người ta?"

"Nếu để người ngoài biết nhà chúng ta còn đồ ăn, lỡ có người đến cướp thì sao? Huynh thật muốn làm ta tức c.h.ế.t à!" Tiền thị ngồi dựa vào tường, tay ôm bụng, giận dỗi nhìn sang Chân Nguyệt."Đại tẩu, tẩu nói xem có phải đúng không?"

Tiền thị mắng Kiều Nhị một hồi, hẳn là Chân Nguyệt sẽ không quá tức giận. Dù Chân Nguyệt có muốn trách mắng Kiều Nhị thì sau khi nghe nàng ấy trách mắng thì cũng sẽ bớt tức giận hơn.

Chân Nguyệt vân còn tốt, nàng cũng không đồng tình với việc Kiều Nhị cho đồ ăn, nhưng hiểu rõ rằng Kiều Nhị chỉ cho một ít, nên không phải chuyện lớn. Chỉ là nàng không ủng hộ hành động đó, nhưng cũng không đến mức tức giận như vậy.

"Lần sau đừng cho nữa là được. Giờ tình thế đã khác xưa rồi." Nếu trước đây không gặp khó khăn, nàng thậm chí còn có thể cho nhiều hơn, nhưng bây giờ thì không thể như vậy nữa.

Kiều Nhị cúi đầu giải thích: "Ta chỉ muốn tích phúc cho hài tử, sợ rằng khi đứa bé ra đời nhỡ xảy ra chuyện, thì..."

Kiều Nhị thực sự lo lắng, vì tình hình hiện tại rất khó đoán. Nếu cứ tiếp diễn thế này, chờ đến lúc Tiền thị sinh con thì không biết phải làm sao bây giờ. Nếu đại ca còn ở nhà thì tốt rồi.

Nghe lời của Kiều Nhị, Tiền thị cũng nguôi giận phần nào. Nàng ấy hiểu tâm tư của trượng phu.

Kiều Trần thị ngồi bên cạnh lên tiếng: "Thôi được rồi, lần sau đừng cho nữa là được."

Kiều Tam bỗng nói: "Hiện giờ đã có nạn dân đến xin ăn ở thôn Đại Nam, dù chưa nhiều nhưng khi ta ra ngoài cũng thấy vài người. Mọi người có nghĩ liệu có xảy ra chuyện gì không?"

Đây cũng là điều mà Chân Nguyệt lo ngại: "Trước đây có người đến xin nước để dò xét tình hình, không biết liệu bây giờ có ai đến xin ăn để thăm dò nữa không."

Nghe Chân Nguyệt nói, Kiều Nhị bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn: "Ta sai rồi!"

Tiền thị liền đập vào lưng hắn: "Đi kiểm tra xem cửa nhà đã đóng kỹ chưa!"

Kiều Nhị lập tức chạy ra kiểm tra.

Chân Nguyệt chậm rãi gõ ngón tay lên mặt bàn, nói với Kiều Tam: "Tam đệ, lát nữa đệ đi hỏi trưởng thôn xem tình hình thế nào. Dạo gần đây vẫn còn tuần tra, nên nhờ trưởng thôn nói với mọi người đừng để người lạ vào thôn."

"Nếu có thể, hỏi thêm tình hình ở các thôn khác. Cũng chú ý xem người đến xin ăn chủ yếu là người già, phụ nhân, hài tử hay là đại nam nhân. Nếu nhiều nam nhân thì mức độ nguy hiểm sẽ rất cao."

"Nương, mọi người nên chuẩn bị đồ đạc phòng khi phải chạy trốn. Nếu có chuyện gì xảy ra mà không cản nổi, chúng ta sẽ chạy vào núi."

"Nhớ mang theo lương thực, nước, cuốc xẻng và những vật dụng cần thiết, nếu không mang được thì giấu đi."

Kiều Trần thị lo lắng thì thào: "Vậy còn hầm chứa đồ thì sao?"

Chân Nguyệt đáp: "Không mang được thì cứ để đó, rồi sau này chúng ta sẽ trở về."

Mạn Châu lên tiếng: "Muội muốn về nhà nói với cha nương một tiếng."

Kiều Trần thị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chân thị, con có muốn về nhà mẹ đẻ không? Còn Tiền thị, nhà đại tỷ của con thì sao, còn các tỷ tỷ khác nữa?"

Tiền thị trả lời: "Nhà đại tỷ con thì gần, nhưng nhà nhị tỷ con xa quá, con sợ nếu Kiều Nhị đi mà gặp chuyện ngoài ý muốn thì không biết làm sao."

Chân Nguyệt nói: "Nhà đại tỷ muội thì đi được, còn lại thì thôi. Nhà mẹ đẻ ta cũng không cần, ở đó còn có hai ca ca, họ to khỏe, nếu có chuyện chắc cũng xoay xở được."

Chương 469:

Kiều Triều đã bị đưa đi lính, mà từ ngày đó, Chân Dương thị chẳng buồn ghé thăm hay nói lời gì. Chỉ khi đem măng bán, bà ta mới ghé qua, nhưng cũng chỉ để đòi tiền.

Theo lời bà ta, Kiều gia giờ có tiền, Chân Nguyệt nên nhớ kỹ mà giúp đỡ nhà mẹ đẻ nhiều hơn. Chân Dương thị thậm chí còn nói: "Kiều Triều chắc không về được, ta chưa từng thấy ai ra trận mà còn trở về lành lặn. Có về cũng thiếu tay thiếu chân, con có thể tái giá, còn nhi tử thì để lại Kiều gia, nương sẽ tìm chỗ tốt cho con."

Nghe mẹ ruột nguyền rủa Kiều Triều, Chân Nguyệt chẳng còn muốn nói chuyện với bà ta nữa. Nhưng vì bà ta là mẹ ruột, nàng không thể ra tay đánh mắng, đành hạn chế qua lại.

Hơn nữa, để Kiều Nhị một mình đi ra ngoài cũng lo, lỡ trên đường xảy ra chuyện thì không biết phải làm sao.

Kiều Tam liền đi gặp trưởng thôn để hỏi thăm tình hình, còn Kiều Nhị và Kiều Đại Sơn thì ở nhà rèn nông cụ, đề phòng bất trắc.

Kiều Trần thị cùng Mạn Châu và Tiền thị vào phòng thu dọn đồ đạc. Ai cũng cảm thấy thứ này cần, thứ kia cũng quan trọng, cuối cùng thu gom được một đống lớn. Chân Nguyệt cũng vào phòng thu dọn, mang theo vài bộ quần áo, chút lương khô, và ống trúc đựng nước.

Những món đồ chơi của Tiểu A Sơ thì không mang theo, còn quần áo của Kiều Triều... Thôi thì mang một bộ, coi như giữ lại chút kỷ niệm.

Chờ Chân Nguyệt chuẩn bị xong, nàng đi xem nhóm Kiều Trần thị, phát hiện họ đã gom một đống lớn đồ đạc, đủ thứ lỉnh kỉnh như nồi, chén, gáo, bồn... Ngay cả hai chiếc xe trong nhà cũng không chứa hết.

"Mọi người nghĩ thử xem, khi chạy trốn, liệu có mang nổi từng ấy đồ không?"

Kiều Trần thị cùng mấy người kia nhìn đống đồ vật to trước mặt. Chân Nguyệt mở thùng ra."Cái nồi đá này ném đi, cảm thấy chưa đủ nặng sao? Còn mang theo bếp lò làm gì? Chẳng lẽ chạy trốn còn có thể ăn nồi?"

"Thứ này, thứ này, cả cái này nữa, bỏ hết đi!"

"Nên mang theo những thứ giữ mạng, quần áo cũng không cần mang nhiều, lương thực thì mang càng nhiều càng tốt, cất vào túi cho gọn."

"Đồ chơi thì bỏ hết, giấy bút cũng không cần mang theo. Giữ được mạng thì sau này về học lại cũng chưa muộn. Mấy thứ này cứ giấu đi."

Sau khi loại bớt những thứ không cần thiết, Kiều Trần thị và mọi người đành để lại phần lớn đồ đạc, tuy rằng cảm thấy rất tiếc, nhưng không còn cách nào khác.

Lúc đó, Kiều Tam vội vã chạy về nhà, vừa đến nơi thì thấy một nam nhân đang gõ cửa xin ăn. Kiều Tam vội đẩy người kia ra: "Đi đi, nhà ta không có gì ăn đâu!"

Kiều Tam vừa chạy đường xa, mồ hôi đầm đìa, hơn nữa gần đây Kiều gia toàn mặc quần áo cũ nát, trông rất nghèo khó, khiến người xin ăn tin lời, vội vàng rời đi.

Kiều Tam gõ cửa lớn tiếng: "Ta về rồi, mau mở cửa."

Kiều Nhị nhanh chóng ra mở cửa, hỏi ngay: "Thế nào rồi?"

Kiều Tam uống vội ngụm nước, rồi chạy vào phòng, thở hổn hển: "Có chuyện lớn không hay rồi!"

Kiều Trần thị hốt hoảng chạy lại: "Làm sao? Có phải lại có loạn gì kéo đến thôn Đại Nam chúng ta không?"

Kiều Tam lắc đầu: "Không, không phải vậy."

Tiền thị thở phào nhẹ nhõm: "Làm ta sợ muốn chết, cứ tưởng có chuyện gì ghê gớm lắm." Nếu có loạn thật, nàng ấy bụng to thế này... thật vất vả mới có được nhi tử, nàng ấy sợ không giữ nổi hài tử.

Chân Nguyệt cau mày: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Loading...